Chương 6: Quát lui.
Chuyện mua bán huân chương võ giả tuy thịnh hành, nhưng phần lớn đều là song phương tình nguyện, hơn nữa bán huân chương bình thường đều là một ít gia đình võ giả bình thường, nhưng Lâm gia là huân chương tứ cấp, một khi nháo lên Võ Điện, chỉ là một quản sự nho nhỏ chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.
Lâm Tiêu gật gật đầu:
- Vậy là tốt rồi, nếu đã nói xong, đã hiểu rõ mọi chuyện, vậy thì bỏ đi. Lưu quản sự, mời nhanh chóng về nhà, miễn cho người trong nhà sốt ruột.
Lúc này Lưu quản sự sao còn dám nói lời gì, nghe được Lâm Tiêu thả ra, chật vật chạy ra cửa.
- Chậm đã!
Lâm Tiêu đột nhiên nói.
Thân thể Lưu quản sự cứng ngắc, đứng ở cửa không dám động, khi quay đầu liền thấy một phần văn kiện ném tới, vội vàng cuống quýt tiếp nhận.
- Đem phần khế ước này của ngươi mang về, Lâm gia không cần.
Lưu quản sự cầm khế ước lảo đảo rời khỏi Lâm gia, không quay đầu lại bỏ đi thật nhanh.
Loading...
- Nhị ca, huynh đánh Lưu quản sự, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
Chờ Lưu quản sự rời khỏi, Lâm Nhu không nhịn được lo lắng hỏi.
- Tam muội, Lưu quản sự nhìn như hung hăng càn quấy, kỳ thật nhát như chuột, tuyệt đối không dám giở trò gì, nhưng thế lực đứng sau lưng hắn muốn cướp huân chương của nhà chúng ta, cũng không thể không phòng, có nhị ca ở, sau này sẽ không ai làm gì được Lâm gia chúng ta.
Ánh mắt Lâm Tiêu sáng ngời, dị thường kiên định.
- Nhị ca!
Lâm Nhu nhìn Lâm Tiêu, một loại cảm giác an toàn từ trong nội tâm nàng dâng lên, hai mắt ướt át.
Lâm Nhu không phải ngu ngốc, ngược lại nàng thập phần thông minh, đối với tình huống trong nhà mấy năm nay hiểu thật rõ ràng, trong nội tâm luôn sợ hãi, dù sao nàng có kiên cường chỉ là một tiểu cô nương, hiện tại nghe Lâm Tiêu nói, trong lòng nàng chợt cảm thấy an bình. Từ trên người nhị ca nàng thấy được ảnh tử của đại ca ngày trước, cũng tự tin, kiên định, đôi vai không cao lớn nhưng giống như có thể khởi động một vùng trời.
Bên ngoài Lâm gia, Lưu quản sự dùng tay che mặt cúi đầu đi nhanh, trên người hắn khai mùi nước tiểu, chuyên chọn địa phương ít người mà đi, nếu bị người nhận ra, thật sự cực kỳ mất mặt, cũng may lúc này là giữa trưa, trong này chỉ có người nhà võ giả, cũng không có người đi đường.
Đi tới một góc tường vắng vẻ, Lưu quản sự dừng chân đưa mắt nhìn về hướng Lâm gia.
- Lần này mất hết mặt mũi, tiểu súc sinh chết tiệt!
Lưu quản sự cắn răng rít lên, sờ sờ khuôn mặt sưng tấy đau đớn, trong ánh mắt đầy hận ý.
- Tiểu súc sinh kia không phải luôn yếu đuối hay sao, vì sao lại dám động thủ, hơn nữa còn ra tay ác độc như thế.
Lưu quản sự kéo áo, nhìn thấy dấu chân đã sưng lên, không khỏi hít sâu một hơi, dùng tay ấn vào, một cỗ đau đớn toàn tâm truyền tới.
- Nghe nói Lâm Tiêu chỉ tới luyện thể kỳ, nhưng một cước này…
Ánh mắt Lưu quản sự lóe ra.
Thương Khung đại lục dùng võ vi tôn, mỗi người tập võ từ thuở nhỏ, mặc dù Lưu quản sự không có thiên phú trở thành chân võ giả, nhưng cũng là luyện thể kỳ, dù tuổi cao hoang phế, nhưng vài trăm khí lực vẫn phải có.
Nhưng lúc nãy Lâm Tiêu ra tay, tốc độ cùng lực lượng làm hắn không kịp phản ứng, tuyệt đối không chỉ là luyện thể kỳ, đặc biệt cỗ khí thế kia, cũng không thua kém chân võ giả bao nhiêu.
- Lâm gia nhi tử trước kia chẳng lẽ luôn che giấu chính mình sao, nếu như hắn thật có thể trở thành võ giả, vậy…
Trong lòng Lưu quản sự cả kinh, có một cảm giác nghĩ lại mà sợ.
- Bỏ đi, việc này mình nên thoái thác cho xong, làm không tốt sẽ rước họa vào thân, để cho họ tự đi mà làm.
Trong lòng hạ quyết tâm, Lưu quản sự sửa sang lại quần áo, chịu đựng đau đớn đi về nhà.
- Tam muội, muội đến Đan Các đi, nhị ca đi đồ thú trường.
Ăn xong cơm trưa, Lâm Tiêu cáo biệt Lâm Nhu đi ra khỏi cửa.
Mất đi đại ca bao che, những năm gần đây ngày tháng của Lâm gia thật gian nan, vì duy trì sinh kế, cả nhà đều có công tác, hắn công tác tại đồ thú trường.
Đừng nhìn những công việc này như dơ bẩn hạ đẳng, nhưng trên thực tế rất chọc người đỏ mắt, nếu không phải gia đình có được huân chương tứ cấp, căn bản không nhận được công việc này.
Lâm Tiêu đi nhanh ra đình viện, ở cửa lớn có bốn hộ vệ khí vũ hiên ngang canh gác, tuy nơi này chỉ có gia quyến võ giả ở lại, nhưng cũng có hộ vệ, bốn người này tuổi trung niên, không có cơ hội đột phá thành chân võ giả, nhưng đều là luyện tủy kỳ cao thủ.
- La thúc, Giang thúc…
Lâm Tiêu nhìn bốn hộ vệ gật đầu chào hỏi, bước nhanh ra đường.
- Đây là Lâm gia nhị tử Lâm Tiêu đi?
Nhìn bóng lưng Lâm Tiêu đi xa, bốn hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, diễn cảm đều có chút ngạc nhiên.
Thân là hộ vệ đình viện võ giả, họ tự nhiên quen thuộc nơi này, Lâm gia nhị tử trước kia ra ngoài luôn cúi đầu cẩn thận, luôn cho người ta cảm giác yếu đuối, đừng nói là ngẩng đầu chào hỏi, nhưng khi nãy nhìn Lâm Tiêu giống như thay đổi thành một người khác, nụ cười tự tin đầy ánh mặt trời là lần đầu tiên họ được chứng kiến.
Lúc này qua giữa trưa, người đi đường dần dần nhiều hơn, Lâm Tiêu vừa đi vừa suy tư kế hoạch sau này.
Hiện giờ chỉ còn lại một năm thời gian tới lúc Võ Điện bình cách, căn cứ quy định, gia đình võ giả suốt sáu năm không có võ giả bổ sung, sẽ bị hủy huân chương, mà biện pháp duy nhất bảo trụ là phải có một võ giả mới sinh ra.
- Một năm thời gian, thiên phú thân thể này thật tốt, nếu tìm đúng phương pháp, chưa chắc không thể trở thành võ giả!
Mặc dù trong lòng Lâm Tiêu không nắm chắc hoàn toàn, nhưng vẫn tràn ngập tin tưởng, đây là một cảm giác tự tin mãnh liệt, kiếp trước hắn thích vận động leo núi cực hạn, thích khiêu chiến cực hạn thân thể người, có khó khăn gì hắn chưa bao giờ gặp đâu, không phải đều bị hắn vượt qua.
Lâm Tiêu hiểu rõ đạo lý phải chuyên cần tu luyện, đột nhiên thân hình hắn hơi khom tới trước, khi đi đường siết chặt đôi tay, thân thể phập phồng, như một con mãnh hổ giấu trong núi rừng, ánh mắt cùng giác quan nghe ngóng khắp bốn phương, đem ý cảnh trong Mãnh Hổ quyền pháp dung nhập vào trong từng bước đi của chính mình.
Lúc ban đầu hắn cảm giác thật khó chịu, làm sao cũng không thoải mái, nhưng dần dần đi tới hắn lại tìm được cảm giác, động tác bắt đầu thành thạo.
Tư thế này có vẻ quái dị, có người đi đường chứng kiến chỉ trỏ, nhưng hắn vẫn thản nhiên không để ý tới.
Đi tới đi tới, thân thể hắn bắt đầu nóng lên, người bình thường đi đường chỉ thói quen đung đưa đôi chân, cho dù đi một ngày lòng bàn chân nổi bóng, bắp chân tê dại chết lặng, đùi đau đớn, nhưng những nơi khác căn bản bình thường, đó bởi vì không hề dùng lực.
Nhưng bước chân của Lâm Tiêu mạnh mẽ uy vũ, chẳng những hai chân dùng sức, ngón chân ngón tay còn có thắt lưng, eo, lưng, bụng thậm chí là ngực, cổ, toàn thân đều dùng khí lực, tự nhiên hiệu quả khác hẳn.
Vừa đi vừa tu luyện, bất tri bất giác trước mặt xuất hiện một tòa kiến trúc, đồng thời trong không khí tản ra mùi vị ngai ngái.
Đã đến đồ thú trường!