Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
"Cứ cầm lấy trước đã, sư phụ sư nương từng nói hãy để ngươi mở nó ra vào sinh nhật mười bảy tuổi của ngươi." Khương Thanh Nga đưa cho hắn một cái rương xách tay.
Lý Lạc gật gật đầu, thận trọng lấy quả cầu thủy tinh màu đen kia ra đặt vào trong rương, sau đó dùng sức đóng chặt lại, trong lúc đó hai mắt có hơi ươn ướt.
"Sao thế?" Khương Thanh Nga nghi hoặc nhìn qua.
"Ta có cảm giác ta sắp xoay người nên kích động thôi."
Lý Lạc lắc lắc chiếc rương xách tay, trịnh trọng nói với Khương Thanh Nga: "Ngươi cứ chờ đó, ta nhất định sẽ từ hôn thành công!"
"..."
Khương Thanh Nga mặc kệ hắn, trực tiếp quay người đi ra khỏi mật thất dưới lòng đất, nàng biết tâm tình lúc này của Lý Lạc có hơi kích động, cho nên không ngang ngược một chút là không thoải mái.
Hai người ra khỏi mật thất, nhìn thấy Lữ hội trưởng đang chờ ở bên ngoài, chỉ là lần này bên cạnh lão có thêm một thiếu nữ thanh tú động lòng người đang đứng.
Loading...
Thiếu nữ mặc áo xanh, thân thể mềm mại cao ráo, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, tóc xanh như suối rũ xuống đến giữa vòng eo nhỏ mảnh khảnh tựa lá liễu, đôi mắt của nàng sáng ngời sâu thẳm, nước da của nàng mới là thứ khiến cho người ta chú ý nhất, đó là một màu trắng óng ánh như tuyết, hệt như là băng cơ ngọc cốt.
Ngoài ra, hai tay nàng còn đeo bao tay mỏng như được làm từ tơ tằm, mặc dù có bao tay che đi, nhưng vẫn có thể thấy được ngón tay nàng rất tinh tế thon dài, nếu có thể tháo bao tay xuống thì chắc chắn đôi tay ngọc của nàng sẽ khiến cho người ta lưu luyến đến mức thèm nhỏ dãi.
Bàn về khí chất và nhan sắc, thiếu nữ trước mắt hiển nhiên cao hơn một chút so với Đế Pháp Tình lúc trước.
Khi Lý Lạc nhìn thấy nàng, sắc mặt hắn hơi mất tự nhiên, nhưng chỉ là một thoáng ngắn đến mức không thể nhận ra, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như thường.
"Ha ha, đây là cháu gái nhỏ của bỉ nhân, Lữ Thanh Nhi, bây giờ cũng đang tu hành ở Nam Phong học phủ, vô cùng sùng bái Khương tiểu thư, nhất định phải quấn lấy theo ta tới tận đây để gặp mặt, mong Khương tiểu thư đừng trách nàng." Lữ hội trưởng chắp tay với Khương Thanh Nga, vẻ mặt tươi cười.
"Bái kiến Khương học tỷ." Lữ Thanh Nhi tự nhiên hào phóng thi lễ với Khương Thanh Nga.
Khương Thanh Nga quan sát Lữ Thanh Nhi, hơi gật đầu nói: "Nếu ngươi cũng tu hành ở Nam Phong học phủ, vậy chắc hẳn cũng quen biết Lý Lạc?"
Ánh mắt Lữ Thanh Nhi nhìn thoáng qua Lý Lạc bên cạnh, cười nhẹ gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nói: "Trước kia Lý Lạc từng chỉ điểm tướng thuật cho ta, ta vẫn luôn rất biết ơn hắn, nhưng hình như hai năm gần đây hắn không muốn gặp ta lắm."
Lý Lạc nghe vậy lập tức lộ ra một nụ cười lúng túng, vội vàng cười ha hả nói: "Không có không có, ngươi đừng nói bừa, chỉ là chia ra hai viện khác nhau nên khó gặp được nhau thôi mà."
Trong lòng hắn lại thấy hơi bất đắc dĩ, danh tiếng của Lữ Thanh Nhi ở trong Nam Phong học phủ cao hơn hẳn một bậc so với đóa hoa vàng Đế Pháp Tình kia. Bởi vì nàng không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà giờ còn là chiêu bài mới của Nam Phong học phủ, cho dù đang ở trong nhất viện - nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp, nàng cũng vẫn đứng vững vị trí số một.
Trước kia khi Lý Lạc còn ở nhất viện, phần lớn học viên lúc đó vẫn chưa mở ra tướng cung, ngộ tính và thiên phú không thể nghi ngờ của hắn về mặt tướng thuật đã giúp hắn trở thành nhân tài kiệt xuất của nhất viện, vì vậy nên có rất nhiều học viên tới xin hắn chỉ điểm cho, trong đó có cả Lữ Thanh Nhi trước mắt đây.
Quan hệ của hai người lúc ấy thật ra xem như không tệ.
Về sau xuất hiện nhiều biến cố, lại thêm chuyện Lý Lạc bị đá từ nhất viện qua nhị viện, quan hệ của hai bên trở nên vô cùng lúng túng.
Đương nhiên điều quan trọng nhất vẫn là Lý Lạc có hơi muốn trốn tránh Lữ Thanh Nhi, không phải là do chán ghét đối phương, chỉ là nếu gặp mặt thì thực sự sẽ rất xấu hổ, dù sao lúc trước hắn cũng từng là người đứng đầu nhất viện, mà bây giờ Lữ Thanh Nhi lại thay thế vị trí của hắn...
Lý Lạc cũng là một thiếu niên khí phách, vì tránh xảy ra tình cảnh xấu hổ đó nên mới luôn tránh né Lữ Thanh Nhi trong học phủ.
Chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Lữ Thanh Nhi không có ý kiến gì với câu trả lời qua loa này của Lý Lạc, nàng cũng không mở lời nữa, chỉ đưa mắt nhìn sang Khương Thanh Nga, nhẹ nhàng mỉm cười nói chuyện với Khương Thanh Nga.
Cuối cùng bọn họ tiễn Khương Thanh Nga và Lý Lạc ra tới cửa lớn của tiệm bảo vật Kim Long.
"Ha ha, Khương tiểu thư, nghe nói hai ngày tiếp theo ở Lạc Lam phủ sẽ vô cùng náo nhiệt." Lúc tạm biệt, Lữ hội trưởng tươi cười ẩn ý nói.
Vẻ mặt Khương Thanh Nga rất bình thản, chỉ nói: "Tin tức của Lữ hội trưởng thật là linh thông."
"Ôi, đúng là đáng tiếc."
Lữ hội trưởng cảm thán một tiếng, thở dài nói: "Về sau có nơi nào cần hợp tác, hai vị cứ tìm tới ta, tiệm bảo vật Kim Long của ta ủng hộ hòa khí sinh tiền tài."
Lý Lạc ở bên cạnh hơi khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ đi theo Khương Thanh Nga lên xa liễn, nhanh chóng rời đi.
Lữ hội trưởng sờ sờ khuôn mặt béo tới bóng mỡ của mình, nhìn thoáng qua Lữ Thanh Nhi bên cạnh, phát hiện nàng đang dõi đôi mắt trong veo nhìn về phía xa liễn vừa rời đi.
"Khụ."
Lữ hội trưởng đột nhiên ho khan một tiếng, nói: "Ta nói nha đầu ngươi này, không phải ngươi có ý kia đối với Lý Lạc đó chứ?"
Lữ Thanh Nhi trợn mắt nhìn Lữ hội trưởng một hồi, thanh âm dịu dàng nói: "Ta chỉ cảm thấy tiếc thay cho Lý Lạc thôi, hơn nữa lúc trước hắn đã thật sự đã chỉ điểm cho ta về tướng thuật, ta chỉ có hơi thưởng thức Lý Lạc trước kia, nếu không phải hắn không có tướng, thì chắc chắn hắn đã là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ta ở Nam Phong học phủ."
Lữ hội trưởng vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Thanh Nhi, người ta là người đã có hôn ước, vẫn đừng nên để ý tới thì hơn, với điều kiện của ngươi, Đại Hạ này có thiếu niên thiên tài gì mà ngươi không xứng với?"