Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau Tướng Sư cảnh có ba cảnh giới lớn.
Bái Tướng, Phong Hầu, Xưng Vương.
Phong Hầu và Xưng Vương quá xa, trong Bái Tướng chia làm hai giai thượng hạ, thượng là Thiên Cương Tướng, hạ là Địa Sát Tướng... Khương Thanh Nga đang ở cấp độ Địa Sát Tướng.
Có thể đạt tới Bái Tướng cảnh ở độ tuổi này, thiên phú tu luyện của Khương Thanh Nga tuyệt đối khiến cho vô số người phải chấn động, thậm chí có người còn từng suy đoán e rằng kỉ lục người trẻ tuổi nhất đạt tới Phong Hầu của Đại Hạ quốc sẽ bị nàng phá vỡ.
Nhưng bây giờ, Khương Thanh Nga Địa Sát Tướng lại muốn đánh một trận với Lý Lạc đang kẹt ở Thập Ấn cảnh...
Lý Lạc lo lắng đến lúc đó nhỡ may nàng không khống chế được lực lượng, trực tiếp một tay tát chết hắn.
Khương Thanh Nga cất sách vở trên bàn đi, có chút tiếc nuối nói: "Thế là ngươi không đồng ý với cách thức này, vậy thì không còn cách nào."
Lý Lạc tức run người, thế giới này còn có thể xấu xa hơn nữa không vậy, ta muốn từ hôn thôi mà cũng khó khăn như thế sao?
Loading...
Hắn bất lực dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhẵn mịn tinh xảo của Khương Thanh Nga, đặc biệt là đôi mắt vàng óng kia của nàng, trong trẻo đến mức khiến cho người ta có chút mê say.
Hắn thở dài một hơi, giọng nói thấp đi rất nhiều: "Thanh Nga tỷ, chúng ta đã ở chung với nhau rất nhiều năm, ta biết rõ thật ra ngươi cũng không có loại tình cảm nam nữ đó với ta."
"Không có tình cảm làm cơ sở, thì hôn ước này còn có ý nghĩa gì?"
Khương Thanh Nga im lặng một lát, nói: "Ta muốn nói, ngày mai ngươi mới chỉ có mười bảy tuổi thôi, giả vờ già dặn cái gì..."
"Lời ngươi nói quả thật cũng có lý, nhưng ta cũng không có hứng thú với bất cứ ai khác cả, chí ít thì ta không bài xích ngươi."
Lý Lạc cười khổ một tiếng, nói: "Thanh Nga tỷ, tờ hôn ước kia phần lớn là do ngươi cảm kích cha mẹ ta, ta tin rằng tình cảm của ngươi dành cho bọn họ mãnh liệt hơn dành cho ta rất nhiều, nhưng ta thật sự không cần loại cảm kích này."
Dứt lời, Lý Lạc gục đầu xuống, chậm rãi nói: "Ta biết muốn ngươi thu lại hôn ước có lẽ không quá thiết thực, nhưng mà..."
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Khương Thanh Nga, "Ta hy vọng ngươi có thể cho chính mình, cũng là cho ta một cơ hội."
Lý Lạc dừng một chút, nói tiếp: "Chúng ta có thể làm một giao dịch, trước khi ta chưa có đầy đủ năng lực, ngươi giúp ta quản lý Lạc Lam phủ, nếu như ngươi có thể giúp Lạc Lam phủ không phải chịu quá nhiều tổn thất đến khi ta tiếp quản nó, để cảm ơn ta sẽ trả hôn ước lại cho ngươi, thấy thế nào?"
Khương Thanh Nga không nói gì, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống bàn theo tiết tấu, im lặng kéo dài thật lâu, cuối cùng nàng nói khẽ: "Lý Lạc, ngươi thật sự không thích ta sao?"
Lý Lạc khựng lại, bất chợt hắn hít sâu một hơi, nói: "Thanh Nga tỷ, có lẽ ngươi đã đánh giá thấp lực hấp dẫn và sự ưu tú của mình, đối với người ở độ tuổi này mà nói, mị lực của ngươi chính là hung khí chí mạng, nếu như ta nói không thích thì đúng là đã dối trái và nói trái với lương tâm của mình."
"Nhưng mà ta không cần loại hôn ước này."
Lông mày Khương Thanh Nga hơi hơi nhướng lên, tay nhỏ đột nhiên đập lên bàn trà.
Ầm!
Lý Lạc giật mình, vội vàng dịch mông lùi ra phía sau, nói: "Chúng ta thương lượng tử tế, đừng nên động thủ."
Khương Thanh Nga lườm hắn một cái, thản nhiên nói: "Lý Lạc, một thời gian không gặp thôi mà tài năng mồm mép của của ngươi đã tăng lên nhiều đấy, nhưng lời ngươi nói cũng coi như là có mấy phần đạo lý, ta có thể xem việc này như một cuộc giao dịch, chờ đến khi ngươi muốn tiếp nhận Lạc Lam phủ, ta sẽ giao nó thật hoàn chỉnh cho ngươi, đến lúc đó ngươi hãy đưa lại hôn ước cho ta."
Lý Lạc nghe vậy, lập tức thở dài một hơi như trút được gánh nặng, nhưng cùng lúc đó, ở nơi sâu nhất trong lòng lại tự dưng xuất hiện một chút mất mát khó hiểu, điều này khiến hắn không khỏi thầm mắng mình một tiếng, đúng là đê tiện...
"Lí do thoái thác hôm nay của ngươi đã khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác, xem ra ngươi cũng không còn là trẻ con nữa."
Lý Lạc có chút tức giận: "Trẻ con? Ta trẻ con chỗ nào?"
Khương Thanh Nga không đáp lại lời này của hắn, chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm vào hắn, nói: "Nhưng mà Lý Lạc, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu cuối cùng, ngươi thật sự muốn tiến hành cuộc giao dịch này sao? Một khi lùi hôn ước này lại, e rằng cả đời này ngươi sẽ không còn một chút hy vọng nào nữa đâu."
Lông mày Lý Lạc nhíu lại, hai tay đè xuống bàn trà, đứng thẳng người lên, trực tiếp nhìn xuống Khương Thanh Nga, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau khoảng nửa thước.
"Khương Thanh Nga, ta thật sự không hề cần mối hôn ước này, bởi vì ta muốn tương lai ngươi sẽ tự tay đưa hôn ước cho ta, chứ không phải là cho cha mẹ ta."
Đôi mắt màu vàng của Khương Thanh Nga phản chiếu lại khuôn mặt tuấn lãng của Lý Lạc, dáng vẻ như cười như không bên khóe môi nàng càng đậm hơn, tất nhiên nàng hiểu rõ ý của Lý Lạc, vốn dĩ hắn trả hôn ước này lại cho nàng là vì bây giờ nàng không có tình cảm nam nữ với hắn, mà về sau khi nàng lại lần nữa đưa hôn ước cho Lý Lạc, tức là nàng đã thích hắn.
"Ngồi xuống." Bờ môi đỏ của nàng hé mở.
Một lực lượng vô thanh vô tức xuất hiện, trực tiếp ấn Lý Lạc ngồi lại chỗ cũ, nặng nề đập lên ván xe, lực đạo đó khiến cho Lý Lạc không nhịn được mà hơi nhếch miệng.
Thế là khí thế lúc trước lập tức tan rã.
Khương Thanh Nga nâng má, có chút lười biếng nhìn Lý Lạc, nói: "Thực lực không lớn mà khẩu khí cũng không nhỏ chút nào, những năm này ta đã gặp nhiều thiên kiêu nhưng chưa một ai dám nói với ta những lời thế này."
"Lý Lạc, đừng mơ tưởng xa vời nữa, mục tiêu của ngươi quá viển vông, chẳng qua nếu như ngươi thật sự muốn thử thì ta cũng không ngại cho ngươi một cơ hội."
Trong đôi mắt vàng của nàng tỏa ra ánh sáng, thần bí mà sâu lắng.
"Ta chờ ngươi ở Thánh Huyền Tinh học phủ... Đây là bước đi đầu tiên, nếu như ngay cả điểm đó mà ngươi còn không đạt được, thì những lời hôm nay của ngươi cứ coi như là do tâm lý phản nghịch của thiếu niên quấy phá đi, sau đó quên hết đi."