Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau đó xoay người rời đi.
Đế Pháp Tình thấy thế, gương mặt xinh đẹp lập tức lộ ra vẻ giận dữ, đi theo sau không buông, nói: "Lý Lạc, ngươi cứ muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga như vậy sao?"
Nhưng Lý Lạc vẫn mắt điếc tai ngơ, không thèm quan tâm như cũ, làm nàng ta tức đến xanh mét mặt mày, chợt bước nhanh đuổi theo, nói: "Lý Lạc, nếu ngươi không giải trừ hôn ước thì người gặp phiền phức sẽ chỉ có ngươi thôi đó, Khương học tỷ ưu tú xuất sắc bao nhiêu thì ngươi sẽ gặp nhiều phiền toái bấy nhiêu, cha mẹ ngươi đã mất tích mấy năm, bây giờ ngay cả Lạc Lam phủ của ngươi cũng chòng chành bấp bênh, cho nên cái thân phận thiếu phủ chủ này của ngươi không còn lực chấn nhiếp gì nữa hết."
"Ngươi căn bản không biết bây giờ ở Đại Hạ quốc có bao nhiêu thiên kiêu trẻ tuổi bối cảnh cường đại, thiên phú trác tuyệt yêu thích Khương học tỷ."
"Ngươi không thể bởi vì cha mẹ ngươi có ân với Khương học tỷ mà muốn nàng dùng phương thức này để báo đáp cho ngươi được!"
"Lý Lạc, nếu như ngươi không giải trừ hôn ước với Khương học tỷ, đừng nói là ở nơi khác, chỉ ở trong Nam Phong học phủ này thôi đã có người tìm ngươi gây phiền toái."
Bước chân của Lý Lạc cuối cùng cũn ngừng lại, nói: "Ồ? Ai muốn tìm ta gây phiền phức?"
Đế Pháp Tình hừ nhẹ một tiếng, nói: "Bối Côn của Bối gia, chắc là ngươi biết hắn, hắn ta đã nói là hy vọng ngươi đừng nhờ cậy thân phận của mình mà tiếp cận Khương học tỷ, hơn nữa hắn còn bảo ngươi hai ngày sau tới Thanh Phong lâu trò chuyện một chút."
Loading...
Lý Lạc cười nói: "Tất nhiên là biết, năm đó hắn rất thích xuất hiện trước mặt ta."
Năm đó lúc cha mẹ hắn còn ở đây, lời nói của Lạc Lam phủ trong Thiên Thục quận này có trọng lượng không hề thấp hơn thủ phủ quận đâu, người tên Bối Côn kia thỉnh thoảng sẽ đến tìm hắn. Nhưng ai mà ngờ được, mấy năm sau Lạc Lam phủ thay đổi, những con cháu thế gia đã từng rất muốn kết làm bằng hữu với hắn kia lại là những kẻ đi đầu tìm tới hắn gây sự chứ?
Trước kia chuyện tên Bối Côn này thích làm nhất chính là bày biện yến tiệc ở Thanh Phong lâu, nhiệt tình khách khí mời hắn đến, bây giờ lại muốn hắn bày yến tiệc mời hắn ta tới đó chơi? Vị này đúng là đủ trực tiếp.
Đế Pháp Tình nói: "Lý Lạc, ngươi đừng cảm thấy là người ta nực cười, thế sự vốn là vậy, nhà ngươi có quyền thế lớn thì tất nhiên sẽ có người nâng ngươi, bây giờ Lạc Lam phủ của ngươi thất thế, tại sao người khác phải nể mặt ngươi? Dù sao những thể diện trước đó đều là do cha mẹ ngươi mang tới cho ngươi, vốn không phải của ngươi."
Lý Lạc gật gật đầu, đồng ý: "Lời này của ngươi đúng là rất có lý."
Tình người ấm lạnh, thói đời thất thường, hai năm này Lý Lạc đã tự mình trải nghiệm.
Cho nên hắn cũng không nói thêm gì nữa, bước nhanh ra ngoài học phủ.
Đế Pháp Tình vẫn kiên nhẫn đi theo, một đường líu lo không ngừng rót ma âm vào tai hắn, ý chính trong tất cả lời nói của nàng đều là hy vọng Lý Lạc có thể trả lại tự do cho Khương Thanh Nga.
Lý Lạc biết phương pháp tốt nhất để đối phó với loại người này chính là không để ý đến kẻ đó, cho nên một câu hắn cũng lười đáp, đo xuyên qua từng dãy từng dãy hành lang, cuối cùng ra khỏi học phủ.
Khi bước ra khỏi học phủ, hắn đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên im lặng hơn rất nhiều, ngay cả Đế Pháp Tình hệt như một con ruồi vo ve bên người hắn cũng như bị bóp chặt cổ.
Lý Lạc quay đầu liếc nàng một cái, sau đó phát hiện ra khuôn mặt của Đế Pháp Tình đang đỏ lựng, trong mắt tràn ngập vẻ kích động nhìn về phía cầu thang đá dưới học phủ.
Lý Lạc hơi hiểu ra, cũng nhìn về phía đó, chỉ thấy một chiếc xa liễn đang dừng trước bậc thang, xa liễn cổ kính, to lớn mà không thiếu quý khí, bốn con Sư Mã thú cả người đỏ sậm cường tráng đang kéo xa liễn, bên trên xa liễn còn có ấn huy quen thuộc, chính là của Lạc Lam phủ.
Mà điều khiến cho Đế Pháp Tình phải đỏ mặt và các học viên xung quanh lộ ra vẻ kích động tất nhiên không phải chỉ là xa liễn của Lạc Lam phủ, mà là nữ hài đang đứng ở trước xa liễn kia.
Mái tóc dài của nữ hài được tùy ý buộc lên cao, khuôn mặt thanh tú hờ hững, ánh lên vẻ quyến rũ trong ánh hoàng hôn, nàng đang mặc một chiếc áo choàng ngắn màu xanh lam, đi ủng nhỏ, bên dưới váy chiến là đôi chân thon thẳng thon dài, trắng đến độ gần như khiến cho mọi người khô khốc cả miệng lưỡi.
Đương nhiên thứ khiến cho người ta chú ý nhất vẫn là đôi mắt màu vàng sáng chói tinh khiết như ánh mặt trời kia.
Kia là... Khương Thanh Nga?!
Bên ngoài học phủ dấy lên một hồi chấn động, không biết có bao nhiêu học viên kích động nhìn về phía bóng dáng thon dài xinh đẹp kia, bọn họ không ngờ hôm nay lại có thể được nhìn thấy người bước ra từ trong truyền thuyết của Nam Phong học phủ.
Lý Lạc thì lại bước xuống bậc thang đá trong vô số tầm mắt kích động nóng bỏng đó, đi tới trước mặt Khương Thanh Nga, có chút kinh ngạc nói: "Thanh Nga tỷ, ngươi về Nam Phong Thành lúc nào vậy?"
Tuy nói Lạc Lam phủ lập nghiệp ở Nam Phong Thành, nhưng từ sau khi nó được xưng là một trong tứ đại phủ của Đại Hạ quốc thì đã chuyển dời trọng tâm lên đô thành Đại Hạ, Đại Hạ thành.
Khi Khương Thanh Nga tiến vào Thánh Huyền Tinh học phủ đứng đầu Đại Hạ quốc thì cũng đã đến Đại Hạ thành, hơn nữa hai năm nay nàng phải quản lý Lạc Lam phủ, nên rất khó nhìn thấy nàng trở về Nam Phong thành, Lý Lạc cũng đã rất lâu không gặp nàng.
Khương Thanh Nga nhìn Lý Lạc, thản nhiên nói: "Ngày mai là sinh nhật mười bảy tuổi của ngươi, với cả ngày mai Lạc Lam phủ cũng có vài chuyện quan trọng cần phải thảo luận ở đây."
"Hôm nay vừa mới đến Nam Phong thành, tiện đường đón ngươi về nhà luôn."
Giọng nói của nàng vô cùng êm tai, lạnh nhạt mà thanh thúy, như nước suối trong núi sâu vỗ lên ngọc thạch.
Lý Lạc gật gật đầu, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái với loại thái độ này của Khương Thanh Nga, bởi vì ở với nàng lâu nên hắn đã quen, biết tính cách của nàng là như vậy.
"Vậy đi thôi." Hắn nói, Khương Thanh Nga rất được hoan nghênh ở Nam Phong học phủ, chỉ đứng ở đây thôi mà đã có thể cảm nhận được ánh mắt bốn phía bắn tới như lưỡi dao.