Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiếng ồn ào náo nhiệt không ngừng vang lên quanh sân gỗ trên cây Tướng Lực, ngoài nhất viện ra, tất cả học viên còn lại đều tấm tắc ngợi khen.
Ai cũng không ngờ rằng kết quả lại như vậy.
Mới đầu bọn họ đều cho rằng trận tỷ thí hôm nay chẳng qua chỉ là một lý do để nhất viện chiếm lấy năm phần kim diệp của nhị viện mà thôi, đâu ngờ ba người Lục Ấn cảnh của nhất viện đều bị một mình Lý Lạc đè xuống đánh.
Quả là trò vui hiếm có khó tìm.
Mà quan trọng nhất là nó còn trộn lẫn với những tình tiết y như trong hí kịch, ví dụ như việc khi trước Lý Lạc bị đá từ nhất viện xuống nhị viện do thể chất trời sinh không có tướng, tiềm năng có hạn...
Nhưng bây giờ Lý Lạc lại đột nhiên sinh ra tướng tính, thực lực tăng vọt, chỉ sợ trong lòng vị Lâm Phong đạo sư của nhất viện kia đang vô cùng phức tạp?
Nhiều học viên vừa lên tiếng thán phục vừa không khỏi nhìn về phía Lý Lạc còn đứng trong sân, chẳng lẽ nhân vật phong vân đã từng suy sút này đang muốn vùng trở lại? Nhưng bây giờ... Có phải hơi chậm rồi không?
Tiếng ồn ào mãi không dứt, so với đó thì bên nhất viện lại im lặng hơn nhiều, phần lớn học viên đều đang hai mặt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp.
Loading...
Đế Pháp Tình kinh ngạc nhìn lướt qua thân hình Lý Lạc, một lát sau mới có hơi khó tin nổi nói: "Không phải hắn có thể chất trời sinh không tướng? Tại sao đột nhiên lại có tướng tính?"
Khuôn mặt Tống Vân Phong không có biểu cảm gì, hắn cũng không có cách nào trả lời vấn đề này.
"Mặc dù tướng không phải bẩm sinh là trường hợp vô cùng hiếm thấy, nhưng cũng không hẳn là không có. Có một số thiên tài địa bảo đặc biệt có thể khiến cho người ta sinh ra tướng về sau, chỉ là nó cực kỳ quý hiếm, mấy trăm năm ở Đại Hạ quốc chúng ta cũng khó mà gặp được một lần. Nhưng cha mẹ Lý Lạc là hai nhân tài kiệt xuất, chưa chắc không lấy được." Lữ Thanh Nhi ngồi bên cạnh nói.
Tiệm bảo vật Kim Long có vòng quan hệ vô cùng lớn, nhị bá của Lữ Thanh Nhi lại là hội trưởng của một nhánh tiệm bảo vật Kim Long ở Nam Phong thành, nhìn nhiều nghe nhiều nên nàng cũng biết được nhiều chuyện mà người thường không biết.
"Nếu đã có loại thiên tài địa bảo đó sao hắn phải chờ tới bây giờ mới dùng?" Đế Pháp Tình nói.
"Có thể là cần đáp ứng điều kiện đặc biệt nào đó, cụ thể ra sao ta cũng không biết." Lữ Thanh Nhi cười khẽ nói.
Đế Pháp Tình im lặng một hồi, cuối cùng nói: "Tên này thật sự muốn trở mình ư?"
Trong giọng nói của nàng có chút phức tạp, Đế Pháp gia của nàng tất nhiên cũng xảy ra tranh chấp lợi ích với Lạc Lam phủ, nhưng số lần ít hơn Tống gia nhiều, giữa nàng và Lý Lạc cũng không có ân oán đặc biệt nào, điều duy nhất khiến nàng cảm thấy không hài lòng chỉ là hôn ước của Lý Lạc và Khương Thanh Nga thôi.
"Đâu có dễ dàng như vậy."
Tống Vân Phong thản nhiên nói: "Tướng của Lý Lạc là Thủy Tướng, từ trận đấu với Bối Côn vừa rồi có thể đoán ra phẩm giai của nó. Đại khái là trong khoảng ngũ, lục phẩm, tướng tính đẳng cấp này dù không quá tệ, nhưng cũng còn lâu mới được tính là ưu tú."
"Còn đẳng cấp tướng lực của hắn thì là khoảng Ngũ Ấn. Ngươi cảm thấy một người Ngũ Ấn cảnh, tướng tính khoảng ngũ, lục phẩm thật sự hiếm lắm?"
Đế Pháp Tình gật đầu như có điều suy nghĩ, nếu nói vậy thì thậm chí còn không lọt được vào mười vị trí đầu trong nhất viện ấy, dù cho Lý Lạc có thiên phú cực cao trên phương diện tu hành Tướng Thuật, muốn đạt tới trình độ chói mắt như trước kia vẫn là rất khó.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là, hiện giờ chỉ còn chưa tới một tháng nữa là đến đại khảo của học phủ… Chẳng lẽ Lý Lạc còn có thể bắt kịp bọn họ trong thời gian ngắn như vậy sao?
Đế Pháp Tình chỉ có một câu trả lời cho vấn đề này, không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Đế Pháp Tình lặng lẽ thở dài một hơi trong lòng, nhất thời ngay cả chính nàng cũng không biết rốt cuộc mình có vui khi thấy Lý Lạc xoay mình không nữa.
Lữ Thanh Nhi không tham dự vào cuộc trò chuyện của hai người, đôi mắt xinh đẹp của nàng dừng lại trên người Lý Lạc.
Cuối cùng ngươi đã giải quyết được vấn đề thể chất không có tướng. Vậy thì trong khoảng thời gian cuối cùng này, ngươi có thể đuổi kịp không?
Khi rất nhiều học viên đều đang thảo luận sôi nổi, trên đài cao, cao tầng Nam Phong học phủ lại khá yên tĩnh.
Ngay cả chính Từ Sơn Nhạc cũng thấy kinh ngạc với kết quả cuối cùng.
Còn Lâm Phong, từ đầu tới cuối hắn đều không nói thêm một câu nào nữa, vẻ mặt vẫn y hệt như cũ, bộ dạng hệt như một cái cọc gỗ.
Ánh mắt các đạo sư khác thường thường liếc về phía Lâm Phong, mang theo ý ngầm giễu cợt trong đó.
Cuối cùng vẫn là lão viện trưởng phải phất tay, cười nói: "Không hổ là nhi tử của hai người đó, đây có được coi có tài nhưng không kịp thời không?"
Lâm Phong thản nhiên nói: "Viện trưởng, có lẽ ngài dùng sai từ, thực lực Ngũ Ấn cảnh và Thủy Tướng khoảng ngũ, lục phẩm, cho dù là nhìn từ góc độ nào thì cũng không được coi là ưu tú."
Lão viện trưởng lắc đầu, tất nhiên lão biết Lâm Phong bây giờ đang rất uất nghẹn, bèn cười nói: "Ngươi quá mức kiêu ngạo, cứ vậy thì sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thôi."
Lâm Phong không đáp lời, hắn nhìn về phía Từ Sơn Nhạc, nói: "Lần này nhất viện của ta tài nghệ không bằng người, ta sẽ đưa ra mười chiếc kim diệp như đã định. Là chính đám tiểu tử này không có bản lĩnh, không thể giữ nổi, để cho bọn nó phải trả giá đắt một chút cũng ổn."
Từ Sơn Nhạc chế giễu nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ đòi Lý Lạc trở về nhất viện."
Lâm Phong nghe vậy chỉ thong thả cười một tiếng, nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều, như ta đã nói, hắn không được coi là quá ưu tú, nhất viện của ta không thiếu một học viên bình thường như vậy. Với cả trước mắt hắn nên nghĩ xem làm sao để bắt kịp mọi người trong một tháng cuối cùng này thì hơn, sau đó lấy được tư cách tiến vào Thánh Huyền Tinh học phủ."
Hoàn toàn chính xác, tuy việc Lý Lạc đột nhiên có Thủy Tướng khiến cho Lâm Phong có chút bất ngờ, nhưng nếu nói là có thấy tiếc vì đã đuổi Lý Lạc đi không thì hắn quả thật không cảm thấy thế.