Điều này nói rõ những người thật sự lợi hại trong nhất viện sẽ không ra tay.
So với không khí thong dong trêu tức của nhất viện, bầu không khí bên nhị viện lại đầy tức giận và kích động, ngoài ra còn xen lẫn chút thấp thỏm. Tốt xấu gì bọn họ cũng học chung một học phủ, cũng coi như có biết nhất viện mạnh bao nhiêu, cho nên nếu nói rằng nhị viện có thể thắng lần tỷ thí này, chỉ e đến cả chính bọn họ cũng không tin, trước mắt chỉ hy vọng đừng thua quá khó coi là được.
"Thật nhàm chán, loại tỷ thí này chẳng có gì thú vị cả." Trên khán đài, Đế Pháp Tình vươn vai, đường cong do đồng phục phác hoạ ra khiến cho các những thiếu nữ ngồi gần đó cũng phải lộ ra ánh mắt hâm mộ, khuôn mặt những thiếu niên huyết khí phương cương lại càng đỏ bừng.
Hiển nhiên Đế Pháp Tình có thể trở thành một đóa hoa vàng trong Nam Phong học phủ cũng không phải không có lý do.
"Cũng có thể coi để giết thời gian mà." Tiếng cười nhu hòa vang lên ngay bên cạnh, Đế Pháp Tình nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Lữ Thanh Nhi băng thanh ngọc cốt, mái tóc dài bồng bềnh, dáng vẻ thanh lệ động lòng người.
"Thanh Nhi tỷ." Hai mắt Đế Pháp Tình sáng lên, vội vàng chào hỏi, danh tiếng của Lữ Thanh Nhi trong Nam Phong học phủ cao hơn nàng một bậc, mà điều quan trọng nhất là Lữ Thanh Nhi không chỉ có mỗi vẻ ngoài, thực lực của nàng cũng nghiền ép hoàn toàn phần lớn người trong nhất viện.
Nàng chính là tấm biển vàng của Nam Phong học phủ.
Nếu không phải đã có Khương Thanh Nga quá mức chói mắt trước đó, tất cả mọi người đều cảm thấy Lữ Thanh Nhi sẽ trở thành truyền thuyết của Nam Phong học phủ không chừng.
Vậy nên nếu nói đối tượng được sùng bái đầu tiên của Đế Pháp Tình là Khương Thanh Nga, thì người thứ hai chính là Lữ Thanh Nhi.
Hai nữ tử xuất chúng nhất cả về dung mạo lẫn khí chất trong Nam Phong học phủ đứng chung một chỗ, lập tức trở thành thắng cảnh đẹp mắt, chậm rãi thu hút những người khác phải hướng mắt tới.
Loading...
"Không phải bình thường Thanh nhi tỷ không thích tới những nơi náo nhiệt thế này ư?" Đế Pháp Tình có chút tò mò hỏi.
Lữ Thanh Nhi cười nhẹ nói: "Chỉ tùy tiện xem chút thôi."
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn chằm chằm về phía nhị viện, hỏi: "Các ngươi nói xem nhị viện sẽ phái những người nào ra?"
Đế Pháp Tình chẳng hề để ý nói: "Người đã đạt đến Lục Ấn cảnh bên nhị viện bây giờ cũng chỉ có Triệu Khoát và Viên Thu, đều là mới tăng lên chưa được bao lâu."
"Người thứ ba thì sao?" Lữ Thanh Nhi nói.
Đế Pháp Tình dừng một chút, bên cạnh có người cười tiếp lời: "Chắc chắn sẽ là Lý Lạc, mặc dù hắn không có tướng nhưng vẫn rất có thiên phú trên phương diện tu hành Tướng Thuật, miễn cưỡng có thể giao thủ với người đạt Ngũ Ấn cảnh."
Vì có Lữ Thanh Nhi đến, đám học viên cao ngạo vốn không mấy hứng thú với trận tỷ thí này của nhất viện đều bu hết lại, người vừa lên tiếng là một thiếu niên có vóc dáng thon dài, khuôn mặt anh tuấn.
Đế Pháp Tình liếc hắn một cái, chế giễu: "Tống Vân Phong, sao ngươi cũng chạy tới xem náo nhiệt thế này? Đúng là kẻ say không muốn uống rượu."
Danh tiếng của Tống Vân Phong trong Nam Phong học phủ cũng rất vang dội, bàn về thực lực thì hắn ngang bằng với Lữ Thanh Nhi, lại còn xuất thân từ Tống gia, bối cảnh không hề nhỏ.
Mà chuyện Tống Vân Phong thích Lữ Thanh Nhi ở Nam Phong học phủ cũng không phải là bí mật gì, dù sao hắn cũng không cố ý giấu giếm.
Đối mặt với sự trêu chọc của Đế Pháp Tình, Tống Vân Phong chỉ nở một nụ cười ấm áp, không hề phản bác, hai mắt nhìn thẳng vào gương mặt thanh lệ của Lữ Thanh Nhi.
Nhưng đứng trước ánh mắt thẳng thắn nóng rực như lửa ấy, Lữ Thanh Nhi chẳng mảy may biến sắc, giống như không trông thấy, chỉ đáp lại bằng một nụ cười mỉm lễ phép mà xa cách.
Đế Pháp Tình thấy Lữ Thanh Nhi như vậy thì lập tức kéo chủ đề lại: "Nếu nhị viện thật sự phái Lý Lạc ra sân thì đúng là tự rước lấy nhục rồi, bên nhất viện chúng ta phái ra ba Lục Ấn hiển nhiên đều là người nổi bật trong Lục Ấn cảnh."
Tống Vân Phong cười cười, nói trúng tim đen: "Ngươi thật sự nghĩ rằng nhị viện ôm tâm lý muốn thắng à? Nói cho đơn giản thì chỉ để cho qua trận thôi."
"Cũng phải." Đế Pháp Tình cười nói.
Ánh mắt của Lữ Thanh Nhi nhìn chăm chú vào giữa sân, nàng nhìn lướt qua bóng dáng của Lý Lạc, chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy hình như Lý Lạc hôm nay không giống bình thường lắm.
Thế là nàng khẽ mỉm cười, nói: "Ta cảm thấy... Cũng không nhất định đâu."
Nàng nói vậy làm cho Đế Pháp Tình, Tống Vân Phong và các học viên ưu tú khác của nhất viện đều cảm thấy kinh ngạc.
Tống Vân Phong nhìn theo ánh mắt Lữ Thanh Nhi, cũng trông thấy Lý Lạc, mà nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt Lữ Thanh Nhi lúc này khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái trong lòng.
"Thanh Nhi, bây giờ không phải khi xưa nữa." Tống Vân Phong có ý ngầm cười nhạt nói.
Lữ Thanh Nhi nghe vậy cũng không nói gì, chỉ cười một tiếng không tranh luận, Tống Vân Phong bỗng thấy hơi tức giận với nụ cười này của nàng, ánh mắt nhìn về phía Lý Lạc cũng trở nên âm u hơn.
Tên hỗn đản này rõ ràng đã biến thành một đống bùn nhão rồi, sao vẫn giống âm hồn bất tán thế chứ.
...
Bầu không khí trong sân sôi sục không ngừng, cuối cùng có ba bóng người bước ra từ phía nhị viện, hoàn toàn không ngoài dự liệu, chính là Lý Lạc, Triệu Khoát và Viên Thu.
Phía nhất viện cũng có ba người bước ra.
Người đứng giữa chính là Bối Côn vừa mới đụng độ, hai người khác còn lại tương đối nổi bật trong Lục Ấn cảnh ở nhất viện.
"Lý Lạc, lần này ngươi lại định làm gì? Tiếp tục dùng chiêu vừa rồi để uy hiếp à?" Ánh mắt Bối Côn khóa chặt lấy Lý Lạc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
Hôm trước hắn ta dẫn người tới cố ý gây sự với Lý Lạc, Lý Lạc dùng chiêu gọi người ngoài tới để phản kích, làm như vậy cũng không thể nói là hắn làm trái quy củ được. Nhưng hôm nay là tỷ thí chính thức, nếu Lý Lạc còn sử dụng phương thức đó để uy hiếp hắn thì đúng là sẽ trở thành trò hề cho thiên hạ, ngay cả học phủ cũng sẽ trừng phạt hắn.
Lý Lạc mặc kệ hắn, phất phất tay với Triệu Khoát và Viên Thu, nói: "Vậy ta lên trước đấy."