Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Thật ra thiếu niên này đã rất cố gắng, nhưng bởi vì cha mẹ của hắn quá mức ưu tú và kiệt xuất cho nên cũng khiến cho người ngoài đặt chờ mong quá cao vào hắn, bây giờ ngược lại phụ mẫu ưu tú lại trở thành một loại áp lực cho hắn.
Dù sao người ngoài cũng chỉ biết nói hổ phụ vô khuyển tử, sẽ không đi tìm hiểu sâu hơn.
Lý Lạc nhận được vô số ánh mắt tiếc hận, hắn vuốt sạch mảnh gỗ vụn trên người, ngồi xếp bằng xuống một bên, tất nhiên hắn biết bây giờ trong lòng mọi người đang suy nghĩ điều gì.
Không có tướng...
Quả thực là biểu trưng cho tiền đồ tăm tối.
Chỉ là... Lý Lạc hơi bĩu môi, bàn tay không tự chủ được sờ tới vị trí bụng, ngoại trừ chính hắn ra, không còn bất cứ ai biết được chỗ đặc biệt của hắn nữa, không chỉ có cái gọi là không tướng.
Người tu hành trên thế gian này đều chỉ biết: ban đầu trong thân thể sẽ sinh ra một tướng cung, tương lai nếu bước vào Phong Hầu cảnh thì sẽ sinh ra tướng cung thứ hai, lên Phong Vương cảnh thì sẽ có được tướng cung thứ ba... Nhưng Phong Hầu cảnh khắp toàn bộ Đại Hạ quốc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, về phần Phong Vương cảnh, ngay cả là ở Đại Hạ quốc cường đại này cũng chưa từng nghe nói đến.
Đương nhiên thông tin này cũng không phải đúng hoàn toàn, nghe đồn có người thiên phú dị bẩm, trước khi đẳng cấp tướng lực tăng lên, có xác suất cực thấp có thể sinh ra tướng cung thứ hai khi chưa đạt tới Phong Hầu cảnh, chỉ là loại xác suất này vô cùng nhỏ bé.
Loading...
Chỗ đặc biệt của Lý Lạc chính là ở đây... Mặc dù hiện giờ hắn chỉ là Thập Ấn cảnh sơ kỳ, nhưng… trong cơ thể của hắn không phải chỉ có một tướng cung... Mà là, ba cái chưa từng được nghe thấy!
Không sai, đây vốn là cấp độ mà cường giả đỉnh cao phải bước vào Vương cảnh mới có thể đạt tới, thế mà lại xuất hiện ở trong cơ thể Lý Lạc.
Điều khiến người ta khó tin hơn chính là, ba tướng cung này, tất cả đều là trống rỗng!
Như vậy, xin hỏi một không tướng là không có tiền đồ, thế thì ba không tướng rốt cuộc là có tiền đồ hay là không có tiền đồ?
Lý Lạc thở dài một hơi, thần sắc có chút u buồn.
Giữa lúc cõi lòng Lý Lạc tràn ngập phức tạp, Triệu Khoát ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: "Vấn đề không tướng kia của ngươi còn chưa giải quyết được sao?"
Lý Lạc nghe vậy chỉ lắc đầu.
Triệu Khoát thấy thế cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn ta biết mình dường như mình vừa hỏi nhảm, tướng tính chính là trời sinh, chưa từng nghe nói về sau có thể bù vào.
Vấn đề này của Lý Lạc hiển nhiên là một nan đề cực lớn.
Khi hai người đang khi nói chuyện, Từ Sơn Nhạc đi tới giữa sân, khích lệ Lý Lạc vài câu, sau cùng mới quay về phía phần đông học viên nói: "Mọi người, bắt đầu từ tháng sau là sẽ đến giai đoạn đại khảo quan trọng nhất, tương lai các ngươi có thể tiến vào học phủ cao đẳng hay không đều dựa vào lần khảo hạch này, cho nên mỗi người đều phải cố gắng mà tu luyện."
Các học viên nghe vậy, vẻ mặt đều trở nên nghiêm nghị, bọn họ gian khổ học mấy năm này cũng chỉ vì một cuộc đại khảo tháng sau thôi, nếu có thể tiến vào học phủ cao đẳng nhờ đó, thì tương lai sẽ có thành tựu to lớn.
Từ Sơn Nhạc nói xong thì tuyên bố tan học.
Lý Lạc và Triệu Khoát sóng vai đi ra khỏi sân huấn luyện theo dòng người.
"Ta phải đi tu luyện tướng thuật chút đã, hôm nay bị tên biến thái ngươi đả kích, nếu như tướng lực của ngươi mạnh hơn một chút thì chắc ta đã bị ngươi treo lên đánh." Triệu Khoát rời khỏi sân huấn luyện, phiền muộn thở dài một hơi, sau đó phất tay từ biệt với Lý Lạc.
Lý Lạc nhìn theo bóng lưng hắn cười cười, thật ra hắn hiểu rõ, Triệu Khoát sợ chuyện thắng bại sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của hắn cho nên mới đi trước.
Nhưng mà trải qua lâu như vậy, hắn đã sớm quen.
Lý Lạc thu hồi tầm mắt, sau đó đi ra khỏi học phủ theo con đường nhỏ trong rừng.
Dọc đường có thể gặp được rất nhiều học viên, nhưng dù là nam hay nữ thì đều sẽ ném cho hắn một ánh mắt, dù sao ngoài bộ dáng tuấn lãng này ra thì Lý Lạc ở trong học phủ cũng coi như là người có thanh danh truyền kỳ.
Nhưng Lý Lạc lại có chút lạnh nhạt với những tầm mắt kia, hắn đi thẳng về phía trước trên con đường nhỏ, ra đến cửa học phủ rồi mới dừng chân.
Ngay phía trước có một đống người tụ lại thảo luận.
Nơi mà những học viên kia đang vây quanh là một vách tường đá xanh, đó là tường vinh dự của Nam Phong học phủ, ghi chép lại tất cả thiên kiêu xuất thân từ Nam Phong học phủ.
Bức tường vinh dự này đã được các học viên của Nam Phong học phủ nhìn không biết bao nhiêu lần, theo lý mà nói thì hẳn đã phải thấy chán, nhưng mỗi ngày ở đây vẫn náo nhiệt như cũ.
Lý Lạc mím môi một cái, tất nhiên hắn biết nguyên do là gì, bởi vì phần lớn người ở đây đều tới vì nàng.
Ánh mắt Lý Lạc nhìn về một vị trí trên tường vinh dự, ở đó có một viên đá thủy tinh, bên trong phát ra từng tia sáng, cuối cùng các tia sáng đan vào nhau tạo thành một vóc dáng nho nhỏ cao gầy, sống động như thật.
Đó là một nữ hài, nàng mặc đồng phục của Nam Phong học phủ trên người, sam y bên ngoài màu trắng ngắn gọn, còn phủ một chiếc áo choàng ngắn xanh thẳm bên trên, đang khẽ lay động theo gió, dưới thân là váy ngắn màu đen, phía dưới chiếc váy là một đôi chân thẳng dài mảnh khảnh, trắng đến chói mắt.
Ngũ quan nàng xinh xắn, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ cong lên, lông mi dày mà dài, nước da còn trắng hơn tuyết, tuy nói mỗi một điểm của nàng đều khiến người ta tán thưởng, nhưng thứ khiến người ta ấn tượng nhất vẫn phải kể đến đôi đồng tử của nữ hài.
Đó là một đôi con ngươi màu vàng óng, tỏa ra sự thuần túy khó mà nói rõ, nếu nhìn vào nó lâu thì thậm chí người ta còn cảm thấy hơi áp bách.
Thần sắc nàng có chút lãnh đạm, mắt nhìn thẳng về phía trước, một tay bắt chéo sau vòng eo tinh tế, một tay khác vịn lên thanh trọng kiếm, thế là trong chốc lát, loại cảm giác hiên ngang lãnh lệ cường thế đó lập tức đập vào mặt.
Đây là một nữ hài mà bất luận dung mạo hay khí chất đều khiến tim người ta phải đập thình thịch.