Đứng trước Lục Binh đang gào thét, Lục Minh sắc mặt bình tĩnh, quát lạnh nói: “Chó ngoan không cản đường, cút ngay!”
“Muốn chết, đập nát miệng của hắn cho ta!” Lục Binh gầm lên.
“Vâng, Binh thiếu!"
Hai người đứng sau lưng Lục Binh cũng là người trẻ tuổi, mới mười sáu mười bảy tuổi, đều là người của nhánh thứ năm giống như Lục Binh. Hai người hướng Lục Minh bước ra, một người trong đó cười lạnh nói:
“Lục Minh, ngươi còn tưởng mình là truyền nhân chủ mạch Lục gia, là Thiếu chủ Lục gia sao? Ngươi hôm nay bất quá chỉ là một tên phế vật, đến cả người hầu cũng không bằng. Hiện tại chúng ta liền cho ngươi tỉnh táo để nhận ra, có một số người không phải ngươi có thể đắc tội."
“Thiếu gia!” Thu Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn bị hù tới trắng bệch, một đôi bàn tay nhỏ bé sợ hãi nắm chặt ống tay áo Lục Minh.
Lục Minh sờ lên đầu Thu Nguyệt, khẽ mĩm cười nói:
“Không cần sợ, hai con cẩu mà thôi, ngươi cảm thấy thiếu gia của ngươi sẽ không đối phó được sao?”
Lời này đương nhiên đã truyền vào trong tai hai người trẻ tuổi rồi. Sau đó thì...
“Phế vật!”
Loading...
“Muốn chết sao!”
Hai người nổi giận gầm lên một tiếng, nhao nhao hướng về Lục Minh đánh tới, quyền phong gào thét hướng mặt hắn oanh đến. Mặc dù hai người này đều là Võ Giả bình thường, nhưng một người đã đả thông thất đường kinh mạch, một người đả thông bát đường kinh mạch, liên thủ với nhau thanh thế không kém chút nào.
Bọn hắn và Lục Binh khóe miệng đều lộ ra cười lạnh, giống như đã thấy bộ dáng Lục Minh bị đánh thành đầu heo.
“Cút trở về cho ta!”
Khi nắm đấm của hai người đang muốn hạ xuống, Lục Minh quát to một tiếng, sau đó một cái tát vung ra. Một cái tát này nhanh như thiểm điện, chỉ nghe 'BA~ BA~' hai tiếng, sau đó là hai tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Hai thân ảnh bay ngược lại rất xa, mang theo huyết thủy cùng với hơn mười cái răng trùng trùng điệp điệp lăn trên mặt đất.
“Ahhh... Mặt của ta, hàm răng của ta!”
Hai người nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, một bên mặt đã sưng vù lên, máu không ngừng từ trong miệng chảy ra, mỗi người hàm răng chỉ còn lại có một nửa.
Lục Binh không thể tưởng tượng nổi, ngây ngẩn cả người nhìn vào Lục Minh. Cái tên phế vật này mới chỉ vung lên một cái tát đã vả bay hai người cao thủ dưới tay hắn? Làm sao có thể?
Lục Minh nhìn về phía Lục Binh, lạnh lùng nói:
“Lục Binh, ngươi há miệng ngậm miệng đều nói ta là phế vật, còn nói muốn đập nát miệng của ta. Hai cái miệng chó dưới tay ngươi đã nát rồi, hiện tại đến lượt ngươi.”
“Lục Minh, ta không biết ngươi gặp được vận khí cứt chó gì, đã nhận được thiên tài địa bảo gì để ngươi có thể tu luyện, tu vi tiến nhanh. Nhưng ngươi cho rằng lúc này đánh bại hai tên phế vật thì có thể cùng ta đánh một trận sao? Thật sự là ngây thơ. Ta là huyết mạch Võ Sĩ.” Lục Binh hít sâu một hơi để cho mình khôi phục bình tĩnh.
Lục Minh có thể tu luyện thì như thế nào? Chỉ là một tên Võ Giả bình thường huyết mạch không thể thức tỉnh mà thôi. Nhưng hắn là huyết mạch Võ Giả đã thức tỉnh nhị cấp huyết mạch.
“Lục Minh, ta hiện tại liền cho ngươi biết một chút về cái gọi là huyết mạch Võ Giả.”
Lục Binh hét lớn một tiếng, sau lưng hắn Huyết Quang lóe lên, một đầu cự lang màu đỏ rực tại đỉnh đầu hắn hiện ra, đạp không mà đứng, uy phong lẫm lẫm.
“Liệt Lang quyền!"
Lục Binh hét lớn sải bước ra, giống như lang sói hướng về Lục Minh đấm đến.
“Thông Mạch hậu kỳ đỉnh phong, nhị cấp huyết mạch sao? Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi mạnh bao nhiêu!”
Lục Minh trong mắt tinh quang lóe lên, mũi chân đạp mạnh, thân eo uốn éo, Viêm Long quyền oanh kích mà ra.
Phanh!
Nắm đấm Lục Minh cùng Lục Binh đã đụng vào nhau.
Răng rắc!
Sau một tiếng nổ vang, lập tức là chuỗi thanh âm xương cốt nứt gãy. Lục Binh tốc độ so với khi vọt tới càng nhanh hơn, bay ngược trở về, trùng trùng điệp điệp té lăn trên đất, ôm tay phải hét thảm. Lục Minh khinh thường cười, ánh mắt băng hàn, từng bước một hướng về Lục Binh đi đến.
“Huyết mạch võ sĩ cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Lục Binh hoảng hốt, thân hình không ngừng trườn lùi về sau:
“Lục Minh, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng làm điều xằng bậy."
“Không có gì, ăn cướp thôi. Hiện tại trên người của ngươi những thứ đáng giá đều đem giao ra đây!”
“Ngươi mơ tưởng!” Lục Binh gào thét.
“Ah, đã như vậy ta đành đập nát miệng của ngươi.” Lục Minh cười gằn, giơ chân lên làm động tác hướng về mặt Lục Binh đạp xuống.
Nhìn thấy Lục Minh thực sự động thủ, Lục Binh rốt cục sợ hãi hét lớn:
“Chờ một chút, ta cho. Ta đem những thứ đáng giá đều giao cho ngươi.”
Nói ra trên người tên Lục Binh này còn thật không ít tiền, rõ ràng moi ra trọn vẹn tận hơn ba nghìn lượng bạc, đau lòng vô cùng giao cho Lục Minh.
“Chỉ có mỗi một chút như vậy!" Lục Minh bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ thu lấy.
Lời nói này lại khiến cho Lục Binh thiếu chút nữa thổ huyết. Ba ngàn lượng còn chê ít ah. Hắn là một tên hậu bối Lục gia, có thể có ba ngàn lượng đã rất khá rồi.
“Hiện tại tạm thời tha mạng cho ngươi, nhưng nếu có lần sau thì... không phải chỉ mấy lượng bạc có thể xong việc đâu.”
Lục Minh ánh mắt lạnh như băng lưu lại một câu, sau đó mang theo Thu Nguyệt đã có chút sững sờ đi khỏi đây.
Lục Binh dù sao cũng là nhi tử của Ngũ Trưởng lão, Lục Minh hiện tại làm hắn thành ra thế này, Ngũ Trưởng lão tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Bản thân hắn ngược lại là không sợ, nhưng không thể không vì Lý Bình cùng Thu Nguyệt mà cân nhắc.
Một thanh niên trong số hai người bị đánh rơi hàm răng đi đến bên người Lục Binh hung dữ nói:
“Đáng giận! Binh thiếu, tiểu tử Lục Minh này rõ ràng kiêu ngạo như vậy, chúng ta trở về bẩm báo mạch chủ, mời lão nhân gia ra tay giáo huấn Lục Minh."
“Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, mất mặt như vậy chưa đủ sao? Nếu như người khác biết rằng ta bị tên phế vật Lục Minh này đả bại, vậy ta còn có mặt mũi lăn lộn sao? Ta nói cho các ngươi biết, chuyện ngày hôm nay cấm các ngươi ai cũng không được hé răng nửa lời." Lục Binh quát lớn.
“Đúng, đúng, Binh thiếu, chúng ta một chữ cũng sẽ không nói.” Hai người kia liền vội vàng gật đầu.
“Hừ! Còn khoảng một tháng nữa là tộc hội rồi, tiểu tử Lục Minh này đã có thể tu luyện thì đến lúc đó nhất định sẽ tranh chấp cùng Lục Dao. Khi đó, Đại Trưởng lão tự nhiên sẽ đối với tiểu tử này ra tay, không cần chúng ta tự mình động thủ?
“Binh thiếu quả là cao kiến.”
Hai tên tùy tùng lập tức thi nhau vuốt mông ngựa. Sau đó ba người đã lặng lẽ rời đi.
Ngay sau khi bọn hắn rời đi, một đạo thân ảnh dáng vẻ thướt tha mềm mại đột nhiên xuất hiện trong ngõ hẻm. Không phải Mục Lan thì là ai?
“Khanh khách, thú vị, nguyên lai là Thiếu chủ Lục gia nổi danh phế vật, xem ra tất cả mọi người đều bị ngươi lừa rồi!”
Nói nhỏ một tiếng rồi thân hình Mục Lan lóe lên biến mất vô tung.
Trở lại chỗ ở, Lục Minh đem Bổ Huyết Đan giao cho Thu Nguyệt xong liền trở lại gian phòng, tiến vào trong Chí Tôn thần điện. Sau đó, hắn liền nuốt Long Hổ đan, bắt đầu trùng kích đường Thần Mạch thứ hai.
Đường Thần Mạch thứ hai so với đường thứ nhất càng khó đả thông hơn. Lúc này đây, Lục Minh trọn vẹn tiêu hao bốn mươi lăm khỏa Long Hổ đan nhất cấp trung phẩm, hao tốn năm ngày thời gian mới đả thông đường Thần Mạch thứ hai.
Đường Thần Mạch thứ hai vừa đả thông, chân khí trong cơ thể Lục Minh liền tăng vọt thêm một bậc.
“Ta hiện tại đơn thuần chỉ sức mạnh chân khí, có lẽ có nhất ngưu chi lực (sức mạnh của 1 con trâu) đi à nha!”
Thông thường Võ Sĩ nhất trọng lực lượng chân khí đã ngang nhất ngưu chi lực. Hiện tại lực lượng chân khí của Lục Minh đã không kém gì Võ Sĩ nhất trọng rồi.
“Tiếp tục cố gắng!”
Hắn tiếp tục trùng kích đường Thần Mạch thứ ba.
Đường Thần Mạch thứ ba cũng chính là đường khó khăn nhất. Trọn vẹn hao phí mười ngày thời gian, đã luyện hóa hết 70 khỏa Long Hổ đan, mới thành công đả thông đường Thần Mạch thứ ba.
Thời điểm hắn đả thông đường Thần Mạch thứ ba, một thân 108 cái huyệt đạo phát sáng lên, như là bầu trời đầy sao, tản mát ra hào quang chói mắt. 108 cái đại huyệt, mười hai đường kinh mạch, tạo thành một vòng đại tuần hoàn nguyên vẹn, chân khí mãnh liệt lao nhanh rồi bành trướng trong kinh mạch Lục Minh, hùng hậu vô cùng.
“Thật mạnh, đả thông ba đường Thần Mạch, so với hai đường rõ ràng cường đại hơn nhiều như vậy?" Lục Minh cảm thụ được lực lượng trong cơ thể liền hưng phấn không thôi.
Ba đường Thần Mạch, cùng hai đường Thần Mạch, mặc dù chỉ thua kém một đường nhưng chênh lệch trong đó lại khác biệt như ngày và đêm.
Hai đường dù sao vẫn có chỗ thiếu hụt, ba đường đại biểu cho sự viên mãn.
Lục Minh hiện tại có cảm giác tùy thời đều có thể ngưng tụ ra luồng khí xoáy trong đan điền, bước vào Võ Sĩ cảnh.
“Còn chưa được, ta còn chưa nhận được «Chiến Long chân quyết» tầng thứ hai!”
Lục Minh cường hành ngăn chặn cảm giác muốn tấn cấp, sau đó đưa ánh mắt hướng về trên bình đài thứ hai phía sau 99 bậc cầu thang.
“Lúc này có lẽ ta có thể lên rồi."
Hắn đứng dậy, hướng về bình đài thứ hai mà đi.
Rất nhanh, hắn liền đứng ở trên bậc thang thứ chín mươi chín. Trước đó chính là ở vị trí này đã ngăn trở hắn. Nhưng lúc này, không hề có một điểm lực cản, Lục Minh một bước liền bước lên trên bình đài thứ hai.
- - - - - -
Cảm ơn các đạo hữu!
Ai có lòng muốn ủng hộ em cho có thêm động lực thì đây ạ:
TPBank - Le Quoc Dat
06583362702