...Lâm phủ.
Lâm Ninh San nhận được tin tức liền đi đến tiểu viện của Lâm Thần Dụ, có chút lo lắng nói:
-Ca, Trương Nhược Trần đã ra khỏi Vương Cung muốn đi Vũ Thị Học Cung sao còn chưa động thủ?
Lâm Thần Dụ cười nhạt nói:
-Gấp cái gì?
-Nếu để cho hắn đến Vũ Thị Học Cung thì không còn cơ hội giết hắn nữa đâu.
Trong mắt Lâm Ninh San mang theo hàn khí, cực kỳ hận Trương Nhược Trần.
Lâm Thần Dụ ngồi ở trên ghế chắp tay trước ngực, đang tu luyện một loại tà công toàn thân tản mát ra hàn khí lạnh như băng. Hắn nhắm hai mắt, thản nhiên nói:
-Ninh San, dù muội không tin ta cũng nên tin Địa Phủ Môn chứ. Yên tâm đi! Hắn không đến được Vũ Thị Học Cung.
-Địa Phủ Môn? Tổ chức sát thủ lớn nhất Vân Vũ Quận Quốc, nghe nói đã từng giết chết qua võ giả Thiên Cực cảnh.
Loading...
Lâm Ninh San mắt sáng rực lên, nếu thật sự mời được sát thủ của Địa Phủ Môn thì như vậy Trương Nhược Trần hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lâm Thần Dụ cười nói:
-Địa Phủ Môn đâu chỉ là tổ chức sát thủ lớn nhất Vân Vũ Quận Quốc, Địa Phủ Môn ở toàn bộ Lĩnh Tây cửu quận cũng coi như là đệ nhất. Lúc này đây, Địa Phủ Môn phái hai sát thủ đều từng ám sát qua Huyền Cực cảnh tiểu cực. Hai người bọn họ đồng thời ra tay thì dù tu vi của Trương Nhược Trần đạt đến Huyền Cực cảnh cũng chỉ còn đường chết.
-Theo ta suy đoán thì căn bản không cần đợi đến lúc giữa trưa chúng ta có thể thu được tin tức Cửu vương tử điện hạ bị ám sát bỏ mình. Đến lúc đó, Vương Hậu nương nương nhất định sẽ ban thưởng rất phong phú. Ha ha!
Lâm Thần Dụ mở mắt, hai đồng tử dĩ nhiên là màu đỏ như máu, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ dữ tợn.
Trên mặt Lâm Ninh San cũng hiện ra vui vẻ nói:
-Nếu Địa Phủ Môn phái ra sát thủ tự nhiên là không sơ hở tý nào.
...
Ngoại trừ Trương Nhược Trần, trong vương thành còn có một số võ giả khác cũng sẽ tiến vào Vũ Thị Học Cung tham gia khảo hạch năm nay.
Nếu có thể thi vào Vũ Thị Học Cung, cái kia quả thực là cá chép nhảy Long Môn, một bước lên trời, đạt được tài nguyên tu luyện dùng vô tận. Chỉ tưởng tượng thôi cũng làm cho người cảm giác cực kỳ hưng phấn.
Những võ giả này hết sức trẻ tuổi, niên kỷ dưới 30 tuổi tu vi lại đạt tới Huyền Cực cảnh, từng người đều không phải kẻ yếu. Giờ phút này toàn bộ bọn hắn tụ tập ở Vũ Đấu Cung lẳng lặng chờ đợi. Thời điểm Trương Nhược Trần đến, trong Vũ Đấu Cung đã tụ tập hơn ba mươi võ giả trẻ tuổi, đã võ giả nam tính cũng có võ giả nữ tính.
-Mọi người mau nhìn, Cửu vương tử điện hạ cũng tới!
-Thật là Cửu vương tử, nghe nói trước đó không lâu hắn mới đoạt được vị trí thứ nhất Hoàng Bảng, chẳng lẽ đã đột phá đến Huyền Cực cảnh?
-Đã đi vào Vũ Đấu Cung thì nhất định là đạt tới Huyền Cực cảnh rồi. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi tốc độ tu luyện của hắn cũng quá nhanh đi, không hổ là kỳ tài võ học.
Một nữ tử áo tím tầm hai mươi tuổi trong tay cầm một cây sáo ngọc nhìn Trương Nhược Trần từ trên xa giá đi xuống, trong mắt hiện lên một tia dị quang. Đối diện nữ tử áo tím có một nam tử gầy như que củi cùng nữ tử áo tím liếc nhau một cái. Hai người khẽ gật đầu ánh mắt đồng thời nhìn về phía Trương Nhược Trần, trên người tản mát ra một cỗ sát ý nhàn nhạt.
Bọn hắn là hai sát thủ do Địa Phủ Môn phái ra, tuổi còn trẻ nhưng tu vi đều đạt tới Huyền Cực cảnh có thể nói thiên phú dị bẩm. Nữ tử áo tím tên là Tử Thiến, lớn lên cực kỳ xinh đẹp, ở trong vương thành có được danh khí nhất định. Nhưng lại không có ai biết nàng chính là sát thủ của Địa Phủ Môn.
Nam tử gầy như que củi tên là Trần Lê Binh, bề ngoài có vẻ bệnh trạng, chỉ tầm hai mươi lăm tuổi. Lúc chưa đạt tới Huyền Cực cảnh thì hắn đã ở trong Võ Đấu Cung Hoàng cấp thắng liền mười trận, ở trên Hoàng Bảng xếp thứ mười tám.
Chính vì hắn ở trong Võ Đấu Cung Hoàng cấp biểu hiện ưu dị cho nên mới được Vũ Thành Tiền Trang mời chào, trở thành một đội trưởng hộ vệ của Vũ Thành Tiền Trang, ở dưới rất nhiều tài nguyên tu luyện bồi dưỡng tu vi đột nhiên tăng mạnh đạt đến Huyền Cực cảnh hậu kỳ.
Có thể trở thành võ giả Hoàng Bảng, đạt tới Huyền Cực cảnh ở cùng cảnh giới tuyệt đối là cường giả đỉnh tiêm, thậm chí có thể vượt qua cảnh giới sát nhân.
Tử Thiến và Trần Lê Binh ở Địa phủ môn thuộc về thiên tài sát thủ. Lần này nhiệm vụ chủ yếu của bọn hắn là lẻn vào Vũ Thị Học Cung để sau đó thực hiện các nhiệm vụ ám sát ở trong Vũ Thị Học Cung. Ám sát Cửu vương tử đối với bọn họ mà nói chỉ là một nhiệm vụ kèm theo mà phía trên an bài. Nếu ám sát thành công thì tự nhiên có thể đạt được thù lao phong phú.
Muốn ở dưới tình huống không bạo lộ thân phận ám sát Cửu vương tử đối với bọn họ mà nói cũng là một khiêu chiến không nhỏ.
Liễu Thừa Phong lập tức nghênh đón, chắp tay cúi đầu cười nói:
-Cửu vương tử điện hạ, Liễu mỗ vì chuyện trước kia xin lỗi ngài.
Trương Nhược Trần thấy Liễu Thừa Phong khiêm tốn, hơi có chút kinh ngạc nói:
-Liễu huynh, ngươi đây là?
Liễu Thừa Phong cười nói:
-Từ khi ở Võ Đấu Cung Hoàng cấp thua Cửu vương tử điện hai lần, ta đã rút ra kinh nghiệm xương máu quyết định hối cải, một lần nữa làm người. Không nghĩ tới vậy mà một điểm trăm thông, tu vi lập tức đột phá đến Huyền Cực cảnh.
Trương Nhược Trần cẩn thận nhìn ánh mắt của Liễu Thừa Phong, cười nói:
-Chúc mừng Liễu huynh.
-Nếu không có Cửu vương tử điện hạ khích lệ chỉ sợ ta cũng không đột phá đến Huyền Cực cảnh nhanh như vậy.
Liễu Thừa Phong cười nói.
Trang chủ Liễu Truyền Thần cùng mấy đại nhân vật khác của Vũ Thành Tiền Trang cùng tiến vào Vũ Đấu Cung lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả võ giả qua.
Liễu Truyền Thần đi về phía Trương Nhược Trần, cười nói:
-Cửu vương tử điện hạ, bổn trang chủ và Quận Vương ở thời điểm trẻ tuổi là sinh tử chí giao, quan hệ cực kỳ thân mật. Trước kia ngươi và Thừa Phong có một chút ân oán, hy vọng có thể nể tình bổn trang chủ mà tha thứ hắn. Nếu các ngươi đều thông qua Vũ Thị Học Cung khảo hạch, nhất định phải chiếu ứng lẫn nhau hai bên cùng ủng hộ.
Sau đó ánh mắt của Liễu Truyền Thần liếc nhìn Liễu Thừa Phong nói:
-Thừa Phong, con làm việc quá vội vàng nên gặp chuyện không đủ tỉnh táo, ta nghĩ sau này con nên học tập Cửu vương tử nhiều một chút, coi Cửu vương tử là tấm gương của mình.
Liễu Truyền Thần khôn khéo hạng gì, tự nhiên nhìn ra được thiên tư nghịch thiên của Trương Nhược Trần, con của mình là khẳng định kém xa. Nếu như con của mình có thể kết giao với Trương Nhược Trần, sẽ có vô số chỗ tốt.
Liễu Thừa Phong nói:
-Không cần cha phân phó thì con cũng sẽ học tập Cửu vương tử điện hạ.
Nếu Liễu Thừa Phong thật sự hối cải, quyết định làm người mới Trương Nhược Trần tự nhiên có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, không truy cứu chuyện trước kia nữa.
Liễu Thừa Phong cũng coi như là một thiên tài, gần 17 tuổi có thể đạt tới Hoàng Cực cảnh đại viên mãn về sau lại trở thành võ giả Hoàng Bảng, hai mươi tuổi đột phá Huyền Cực cảnh.
Thiên tài như vậy, ở toàn bộ Vân Vũ Quận Quốc cũng tìm không ra mấy cái.
Bởi vì Liễu Truyền Thần đứng ở bên cạnh Trương Nhược Trần, Tử Thiến và Trần Lê Binh căn bản không có cơ hội hạ thủ.
Đến buổi trưa, võ giả trẻ tuổi tụ tập đến Võ Đấu Cung đạt tới sáu mươi tám người. Toàn bộ Vân Vũ Quận Quốc, phàm là võ giả muốn tiến vào Vũ Thị Học Cung, toàn bộ đến đủ.
"Xoạt!"
Bầu trời truyền đến một tiếng Ưng gáy điếc tai, vang vọng hơn phân nửa vương thành.
Một con Huyết Vũ Ưng cực lớn từ trong tầng mây bay ra, triển khai hai cánh rộng chừng 70m, quả thực giống như một ngọn núi nhỏ, từ trên thương khung bay xuống.
Một cỗ khí thế khổng lồ từ trên người Huyết Vũ Ưng phát ra, làm cho những Huyền Cực cảnh đứng ở phía dưới đều cảm giác áp lực to lớn. Trong đó một ít võ giả tu vi yếu kém thì hai chân như nhũn ra, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
-Huyết Vũ Ưng là Man Thú cấp ba thượng đẳng, chiến lực có thể so với Địa Cực cảnh đại viên mãn. Nếu luận lực phá hoại, lực phá hoại của Huyết Vũ Ưng càng kinh khủng hơn Địa Cực cảnh đại viên mãn.
Một võ giả Huyền Cực cảnh trẻ tuổi có chút run rẩy nói.
Một võ giả nữ tính khác nói:
-Ta từng ở bên ngoài Thiên Ma Lĩnh bái kiến một con Huyết Vũ Ưng, con Huyết Vũ Ưng kia chỉ phun ra một ngụm hỏa diễm liền biến một trấn nhỏ thành đất khô cằn, tất cả mọi người đều chết cháy.
Nghe mọi người nghị luận, những người chưa từng ly khai vương thành kia toàn bộ đều bị Huyết Vũ Ưng dọa đến sắc mặt tái nhợt.
Trương Nhược Trần lại có vẻ trấn định tự nhiên, nhìn về phía đỉnh đầu chỉ thấy một trung niên mặc áo bào màu bạc đứng ở trên người Huyết Vũ Ưng.
Thân thể nam tử đứng nghiêm, trên lưng vác một thanh cổ kiếm. Khí thế trên người tựa hồ còn cường đại hơn Huyết Vũ Ưng vài phần.
Liễu Truyền Thần chắp hai tay sau lưng, cười nói:
-Tạ trưởng lão, đã lâu không gặp.
Nam tử áo bào màu bạc đứng ở trên đỉnh đầu Huyết Vũ Ưng nói:
-Liễu trưởng lão, năm nay Vân Vũ Quận Quốc chỉ có mấy chục người tham gia học cung khảo hạch như vậy? Ta nhớ năm trước Vân Vũ Quận Quốc tổng cộng có một trăm lẻ ba võ giả Huyền Cực cảnh tham gia học cung khảo hạch nhưng chỉ có ba người thông qua, trở thành đệ tử ngoại cung.
Liễu Truyền Thần là trang chủ Vũ Thành Tiền Trang ở Vân Vũ Quận Quốc nhưng ở trong Vũ Thành Tiền Trang, hắn giống như nam tử áo bào màu bạc đều có thân phận trưởng lão.
Liễu Truyền Thần cười nói:
-Tạ trưởng lão yên tâm, năm nay người đi vào Vũ Thị Học Cung khẳng định sẽ nhiều hơn năm trước, hơn nữa nói không chừng còn có kinh hỉ ngoài ý muốn.
-A!
Nghe Liễu Truyền Thần nói, trong lòng Tạ Nam Thiên khẽ động:
-Chẳng lẽ Vân Vũ Quận Quốc đản sinh ra thiên tài tuyệt đỉnh? Có thể đứng vào Top 10 khảo hạch?
Liễu Truyền Thần cười thần bí nói:
-Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Tạ Nam Thiên biết Liễu Truyền Thần là người làm việc cẩn thận, Vân Vũ Quận Quốc nhất định đã đản sinh ra thiên tài khó lường. Nhất định phải tìm được thiên tài kia ra, sớm thu làm đệ tử. Ánh mắt Tạ Nam Thiên nhìn qua sáu mươi tám võ giả Huyền Cực cảnh ở phía dưới, cuối cùng chăm chú vào trên người Tử Thiến trong miệng phát ra một tiếng kêu nhẹ.
Tử Thiến mới hai mươi hai tuổi đã đạt tới Huyền Cực cảnh tiểu cực, mặc dù ở ngoại cung cũng xem như là thiên tài.
-Xem ra Liễu Truyền Thần chỉ đúng là nàng.
Ánh mắt của Tạ Nam Thiên lộ ra mỉm cười, khẽ gật đầu nói:
-Nếu tất cả mọi người đã đến đủ vậy toàn bộ lên lưng Huyết Vũ Ưng, bây giờ chúng ta sẽ đi Vũ Thị Học Cung.
Sáu mươi tám võ giả Huyền Cực cảnh nhao nhao thi triển thân pháp bay vọt đến trên lưng Huyết Vũ Ưng, riêng phần mình tìm kiếm một vị trí ngồi xuống. Trương Nhược Trần và Liễu Thừa Phong cũng xếp hàng ngồi đột nhiên nghe được một làn gió thơm nhàn nhạt.
Trương Nhược Trần xoay người nhìn về phía bên trái chỉ thấy một cô gái áo tím ngồi ở bên cạnh hắn, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, nhất là đôi nhũ hoa cao ngất kia, đường cong rất tròn như sẽ phá vỡ áo tím chui ra.
Trương Nhược Trần chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt.
"Xoạt!"
Khi tất cả mọi người đều ngồi yên ở trên lưng Huyết Vũ Ưng, Huyết Vũ Ưng bay lên cao trong nháy mắt bay khỏi vương thành, nhắm về phía Thiên Ma Lĩnh.