Dưới chân Trương Nhược Trần giẫm ra một bộ pháp huyền diệu, vừa vung kiếm vừa di chuyển, gần như mỗi một lần đều có thể né tránh công kích của Tiết Khải.
Lúc này Lâm Phụng Tiên đứng bên ngoài sân nhìn chằm chằm bước chân của Trương Nhược Trần, trong lòng hơi giật mình, thầm nghĩ, “Sao bước tiến của hắn lại là bước chân của Thiên Tâm kiếm pháp?”
Kiếm pháp linh cấp đều có bước chân nguyên bộ.
Tốc độ và kiếm pháp hợp lại với nhau mới có thể bộc phát ra toàn bộ uy lực của kiếm pháp.
Lúc này Trương Nhược Trần thi triển ra bước chân vốn là bước chân nguyên bộ của Thiên Tâm kiếm pháp, thấy Trương Nhược Trần thi triển ra bước chân này, sao Lâm Phụng Tiên lại không sợ hãi?
Kiếm của Tiết Khải vô cùng nặng nề, tất nhiên tiêu hao chân khí rất lớn.
Theo thời gian chiến đấu kéo dài, cuối cùng Tiết Khải đã cảm giác được hơi cố hết sức, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, chân khí trong thân thể lại đã tiêu hao hơn phân nửa.
Lúc đầu muốn bắt được Trương Nhược Trần trong vòng mấy chiêu, nhưng liên tục mười mấy chiêu mà kiếm còn chưa đụng được đến Trương Nhược Trần.
Nguy rồi!
Trúng kế!
Loading...
“Hắn đang cố ý tiêu hao thể lực và chân khí của ta.”
Sau khi Tiết Khải hiểu được lập tức thu hồi một phần chân khí, chỉ kích phát ra một đạo minh văn hệ lực, trọng kiếm trong tay hắn ta lập tức nhẹ gấp đôi!
Chính vào lúc này, Trương Nhược Trần lại chủ động ra tay!
“Thiên tâm chỉ lộ!”
Cánh tay Trương Nhược Trần khẽ động chém ra một kiếm, một đạo kiếm khí dài hơn tám mét bay ra từ dưới mặt đất, để lại một đường kiếm trên mặt đất, kéo dài đến chỗ Tiết Khải.
Tiết Khải căn bản không ngờ Trương Nhược Trần lại có thể thi triển ra một chiêu kiếm pháp linh cấp.
Trong lúc vội vàng, Tiết Khải đánh phải điều động chân khí cả người giơ kiếm chặn lại.
“Ầm!”
Kiếm khí đụng vào thân chiến kiếm trên tay Tiết Khải, đánh Tiết Khải bay ra ngoài, quần áo trên người vỡ hết hóa thành mảnh nhỏ.
Lúc hắn ta rơi xuống đất đã là bên ngoài giáo trường.
Tiết Khải nhìn bàn tay máu me đầm địa của mình, lại nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần đứng thẳng tắp trong giáo trường, chua xót nói, “Ta thua!”
Lúc trận chiến kết thúc, mọi người vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong sự sợ hãi.
Một vị võ giả Hoàng Cực cảnh đại cực vị lại thua trong tay một vị võ giả Hoàng Cực cảnh tiểu cực vị?
“Hắn lại sử dụng Thiên Tâm kiếm pháp, sao có thể?” Trong lòng Lâm Nính San thấy rất ngạc nhiên, không thể tin Trương Nhược Trần lại biết Thiên Tâm kiếm pháp, hơn nữa tạo nghệ Thiên Tâm kiếm pháp của Trương Nhược Trần hình như còn cao hơn nàng mấy phần.
“Chẳng trách người thần bí mà chúng ta gặp được ở phòng đấu giá trung tâm là hắn?”
Sắc mặt Lâm Phụng Tiên nghiêm túc, nói, “E rằng việc này không đơn giản như vậy. Nính San, ngươi đừng quên Thiên Tâm kiếm pháp mà chúng ta mua được cũng không phải nguyên bản, mà là bản sao chép của một vị cường giả Thiên Cực cảnh.”
“Cha, ý của ngươi là, sở dĩ tốc độ tu luyện của Trương Nhược Trần nhanh như vậy cũng vì sau lưng hắn có một vị cường giả Thiên Cực cảnh?” Lâm Nính San hoảng sợ nói.
“Suỵt!”
Lâm Phụng Tiên đưa tay ra hiệu im lặng, khẽ nói, “Tốt nhất đừng để người ngoài biết chuyện này, sau khi quay về lại từ từ trao đổi.”
Lâm Nính San nhẹ gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, trong lòng càng oán hận hơn, “Chẳng trách hắn có thể tránh thoát “Thiên tâm chỉ lộ” do ta thi triển ra, thì ra hắn cũng tu luyện loại kiếm pháp này. Trương Nhược Trần, rốt cuộc trên người ngươi còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật?”
“Ngay cả Tiết Khải cũng thua?”
“Hình như Cửu vương tử tu luyện được một chiêu kiếm pháp linh cấp, Tiết Khải thua dưới kiếm của hắn cũng không oan chút nào.”
“Chắc Cửu vương tử đã đạt tới cảnh giới ‘kiếm tùy tâm đi’, quả nhiên là một vị thiên tài kiếm đạo.”
Không có ai dám khinh thường Cửu vương tử nữa, ngược lại coi hắn thành kỳ tại võ đạo như là yêu nghiệt, thậm chí có người cảm thấy thiên phú tư chất của hắn không kém hơn Thất vương tử.
Trận đấu võ tiếp theo, Ngũ vương tử đối chiến Tư Đồ Lâm Giang.
Ngũ vương tử mở ra ấn ký Thần Vũ tam phẩm, năm nay 19 tuổi đã bước vào Hoàng Cực cảnh đại cực vị.
Tư Đồ Lâm Giang thiên tài hàng đầu Tư Đồ gia tộc, mở ra ấn ký Thần Vũ xích diễm, năm nay 17 tuổi cũng là cảnh giới Hoàng Cực cảnh đại cực vị.
Trong đám thiếu niên đứng đầu toàn bộ vương thành, Tư Đồ Lâm Giang chắc chắn xếp ở phía trên, lấy thiên phú tư chất của hắn ta còn có cơ hội vượt qua Hoàng Cực cảnh đại viên mãn đạt tới Huyền Cực cảnh trước 20 tuổi.
Tư Đồ Lâm Giang cầm một thanh trường thương màu đen nhánh cao ngạo đứng trong giáo trường, nhìn chằm chằm Ngũ vương tử đứng đối diện, tự tin nói, “Ngũ vương tử điện hạ, ngươi không phải đối thủ của ta!”
Ngũ vương tử nói, “Chúng ta đều có tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực vị, ngươi muốn thắng ta e rằng không phải một chuyện dễ dàng.”