Viên tinh thạch màu trắng này là món quà Minh Đế tặng cho hắn vào lễ trưởng thành 16 tuổi.
Trương Nhược Trần cũng không biết rốt cuộc viên tinh thạch màu trắng này là thứ gì, chỉ luôn đeo nó ở trên người, không ngờ đến 800 năm sau nó vẫn còn ở trên người mình.
“Ta từ 800 năm trước đến 800 năm sau, biết đâu cũng có liên quan với nó.”
Trương Nhược Trần vuốt ve viên tinh thạch màu trắng, đôi mắt nhắm lại, trong đầu hiện ra bóng dáng phụ thân Minh Đế, cũng không biết phụ thân còn sống trên đời không?
Một đêm này, vương thành đổ cơn tuyết lớn.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ vương thành đều bị tuyết đọng thật dày bao trùm, bao trùm lên một lớp tuyết đọng lên từng tòa cung điện, lầu các, đình đài màu đỏ thắm.
Ngày đông chí, một ngày rét lạnh nhất trong cả năm.
Toàn bộ võ giả trong vương thành tụ tập ở bên ngoài Chư Hoàng từ đường, do quận vương dẫn đầu tế tự chư thần.
Bên ngoài Chư Hoàng từ đường dùng đá lớn dựng lên một tòa tế đàn cổ kính, trên tế đàn không chỉ buộc hàng vạn súc vật, trâu, dê, heo… Còn có rất nhiều man thú cường đại bị xích sắt khóa lại.
Văn võ bá quan, tu sĩ võ đạo, vương tử tần phi, vô số thiếu niên và thiếu nữ chờ đợi mở ra ấn ký Thần Vũ, thậm chí còn có một số trẻ sơ sinh còn trong tã lót.
Loading...
Đây là buổi lễ long trọng nhất cả nước, không chỉ có vương thành, mỗi một tòa thành trì, mỗi một trấn nhỏ, mỗi một thôn xóm trong Vân Võ quận quốc đều tổ chức tế tự.
“Chậc chậc! Cửu đệ, ngươi cũng đã 16 tuổi, dù tham gia đại điển tế tự cũng không có khả năng thu hoạch được ‘ấn ký Thần Vũ’, cần gì đến làm mất mặt xấu hổ?” Bát vương tử Trương Tể chắp hai tay sau lưng, cười lạnh.
Lục vương tử đứng bên cạnh Bát vương tử, khuôn mặt lạnh lùng nói, “Đều nói rồng sinh chín con đều có sự khác biệt. Phụ vương là nhân vật anh hùng thế nào lại sinh ra một phế vật như ngươi, 16 tuổi còn chưa mở ra ‘ấn ký Thần Vũ’, mặt mũi của vương tộc đều bị ngươi làm mất sạch. Ngươi sống ở trên đời làm gì? Vì sao không chết đi?”
Câu nói này hơi quá đáng nhưng cũng là tiếng lòng của mấy vị vương tử có mặt.
Tình thân trong nhà đế vương là bạc bẽo nhất, lúc này được phát huy vô cùng tinh tế.
Ở Côn Luân giới cũng không có nhiều người có thể mở ra “ấn ký Thần Vũ”, trong mười người nhiều nhất chỉ có một người, có thể nói địa vị của mỗi một vị võ giả đều cực cao.
Đương nhiên đối với cường giả võ đạo lại là một chuyện khác, cao thủ võ đạo có huyết mạch cường đại, con cái đời sau cũng truyền thừa huyết mạch cường đại, xác suất mở ra “ấn ký Thần Vũ” cũng lớn hơn.
Vân Võ quận vương có tất cả chín nhi tử, trong đó tám người đều mở ra “ấn ký Thần Vũ”, chỉ có Trương Nhược Trần đã 16 tuổi vẫn chưa mở ra “ấn ký Thần Vũ”, biến thành trò cười của vương tộc.
Rất nhiều người đều mỉm cười gọi hắn là “hổ phụ sinh khuyển tử”.
Thậm chí trong triều còn có một số tin đồn nói Trương Nhược Trần không phải nhi tử ruột thịt của Vân Võ quận vương, mặc dù chỉ là tin đồn nhưng cũng khiến người trong vương tộc mất mặt.
Cho nên, phần lớn những vương tử khác đều cho rằng Trương Nhược Trần là sự sỉ nhục của vương tộc, căn bản không coi hắn là huynh đệ ruột, hận không thể để hắn sớm chết đi.
Mấy năm gần đây, ngay cả Vân Võ quận vương cũng hơi xa lánh Trương Nhược Trần và Lâm phi.
Trong sự xa lánh của phi tần và vương tử khác, cuối cùng đêm qua Trương Nhược Trần và Lâm phi đã bị đuổi ra khỏi chủ điện, bị ép dọn đến thiên điện.
Trương Nhược Trần chỉ yên lặng đứng ơ đó, cũng không để ý đến Lục vương tử và Bát vương tử.
Trước khi chưa có đủ thực lực, bất kỳ tranh cãi miệng lưỡi nào chỉ khiến người khác càng coi thường ngươi.
Lâm phi và mấy vương phi khác đứng chung một chỗ, thấy Trương Nhược Trần bị xa lánh cũng vô cùng đau lòng nhưng lại không có cách nào.
“Đại điển tế tự, bắt đầu!”
Quốc sư Vân Võ quận quốc đứng trên tế đàn cầm một quyển chúc văn, bắt đầu đọc diễn cảm.
Sau đó, bên trên tế đàn thổi loa xoắn ốc, sừng xỡ lớn, từng vị cung nữ mặc thải y thướt tha gõ khánh, chuông nhạc, chiêng cùng đủ loại mười sáu nhạc cụ.
Tiếp theo chém giết súc vật, dùng máu tế trời.
“Ào…”
Huyết khí nồng nặc hóa thành một cột sáng to lớn bay thẳng lên trời, đánh nát tầng mây, xông vào trong vòm trời mênh mông.
Đột nhiên, một đốm sáng rơi xuống từ thiên ngoại, rơi vào mi tâm một nam hài sáu tuổi, hòa thành một thể với thân thể nam hài, biến thành một “ấn ký Thần Vũ” màu đỏ tươi.
Trong đám người có người kêu lên, “Con ít của Tiết đô thống, mới sáu tuổi đã mở ra ấn ký Thần Vũ!”
“Ấn ký Thần Vũ xích diễm thuộc về ấn ký Thần Vũ tứ phẩm. Quá lợi hại, tương lai không đo đếm được!”
Ấn ký Thần Vũ cũng chia phẩm cấp, từ nhất phẩm đến cửu phẩm.
Ấn ký Thần Vũ nhất phẩm nhỏ yếu nhất, ấn ký Thần Vũ cửu phẩm cường đại nhất.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm nam hài sáu tuổi kia.