Ưu thế lớn nhất của nhân loại là nhân loại có được trí tuệ rất cao, có thể sử dụng chiến binh, vũ khí, có thể phân tích nhược điểm của Man thú.
Cho nên võ giả nhân loại có thể giết chết Man thú có lực lượng cường đại hơn mình.
Nếu không phải bị Thiết bì man ngưu đánh bất ngờ, lấy thực lực của Cửu quận chúa cũng có cơ hội giết chết Thiết bì man ngưu, không đến mức chật vật như bây giờ.
Cửu quận chúa khoác Thiết tuyến cung lên vai, lại thu hồi bao đựng tên chỉ còn lại hai chiếc Kinh lôi tiễn, nói, “Trên Kinh lôi tiễn của mỗi người chúng ta đều có ký hiệu đặc thù, đợi chút nữa sẽ có cấm vệ đến thu nhặt con mồi, không cần chúng ta tự mang con mồi ra ngoài. Đi thôi!”
Nói xong, Cửu quận chúa lập tức đi về phía Linh mã của Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần hơi nhíu mày, “Ngươi làm gì?”
Cửu quận chúa hơi cong môi lên, cười nói, “Linh mã của ta đã bị trọng thương, tất nhiên hiện tại chỉ có thể cưỡi Linh mã của ngươi, Cửu đệ, ngươi không để tỷ tỷ đi bộ đi săn chứ?”
Cửu quận chúa mặc một bộ hoàng tước bào vừa người, phác họa ra thân thể xinh đẹp mềm mại có lồi có lõm, cặp mông tròn trịa, ngọc eo tinh tế, mỗi một tấc da thịt trên người đều tuyết trắng như ngọc, tản ra hương thơm thanh u nhàn nhạt.
Cánh tay của nàng nhẹ nhàng nhấn một cái vào lưng Linh mã, thân thể mềm mại lập tức bay lên, động tác vô cùng xinh đẹp rơi xuống trên lưng Linh mã.
“Cửu đệ, đi nhanh chút! Nếu chúng ta còn không xuất phát, Man thú sẽ bị những tên kia săn giết hết!” Cửu quận chúa nháy mắt một cái, duỗi cánh tay ngọc làm ra tư thế xin mời.
Loading...
Cuối cùng Trương Nhược Trần vẫn đi tới, nắm chặt bàn tay ngọc của Cửu quận chúa, dùng cái này mượn lực, xoay người lên, rơi xuống trên lưng Linh mã.
Hai người cùng cưỡi một ngựa, chạy vào sâu trong Vương sơn.
“Lấy thực lực của chúng ta, nếu có thể hợp tác với nhau, đủ để săn giết Man thú nhất giai trung đẳng.” Ánh mắt Cửu quận chúa lộ ra chút mong đợi, dù chỉ săn giết được một con Man thú nhất giai trung đẳng, chắc chắn có thể thu hoạch được thành tích không thấp trong phần kiểm tra đi săn Vương sơn.
Cách tính toán thành tích đi săn Vương sơn: Một con Man thú nhất giai thượng đẳng = Năm con Man thú nhất giai trung đẳng.
Một con Man thú nhất giai trung đẳng = Năm con Man thú nhất giai hạ đẳng.
Nói cách khác, mặc dù Trương Nhược Trần vừa săn giết một con Thiết bì man ngưu, lại đã tương đương với săn giết năm con Man thú nhất giai hạ đẳng.
Phải biết rằng cũng không phải mỗi người đều có thể săn giết Man thú nhất giai trung đẳng, ít nhất đều cần tu vi Hoàng Cực cảnh trung cực vị mới có thể làm được.
Hơn nữa, tốc độ của Man thú nhất giai trung đẳng khá nhanh, lực phòng ngự cũng rất kinh người, dù có được tu vi trung cực vị, muốn săn giết một con Man thú nhất giai trung đẳng cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Mặc dù Trương Nhược Trần chỉ là tu vi tiểu cực vị đỉnh phong nhưng lực lượng của hắn đã cường đại hơn rất nhiều võ giả trung cực vị, cho nên mới có thể thành công bắn giết Thiết bì man ngưu.
Ánh mắt Trương Nhược Trần vô cùng sắc bén, nói, “Nếu có thể săn giết một con Man thú nhất giai thượng đẳng thì tốt!”
“Sao có thể? Mỗi một con Man thú nhất giai thượng đẳng đều có thực lực tổng hợp có thể so sánh với võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, nếu thật sự gặp được một con, vậy đơn giản cũng là tai nạn, chúng ta muốn chạy trốn giữ mạng cũng rất khó!”
Cửu quận chúa lại nói, “Trong kiểm tra cuối năm mười năm gần đây, cũng chỉ có Thất vương tử thành công săn giết một con Man thú nhất giai thượng đẳng. Còn kiểm tra cuối năm của năm nay, căn bản không có ai có thực lực săn giết Man thú nhất giai thượng đẳng.”
Đây không phải lần đầu tiên Cửu quận chúa tham gia đi săn Vương sơn, cho nên nàng hiểu rõ khu vực hoạt động của Man thú.
“Phía trước cũng là Hổ Khiếu pha, lúc trước ta đi qua nơi đó từng nghe được tiếng gào của Kiếm xỉ xích hổ. Nhưng Kiếm xỉ xích hổ là một Man thú nhất giai trung đẳng, lấy thực lực của ta căn bản không giết được nó, cho nên không đi trêu chọc nó.” Cửu quận chúa nói.
Trương Nhược Trần và Cửu quận chúa nhảy xuống từ trên lưng Linh mã, cẩn thận đi vào Hổ Khiếu pha, đi tìm tung tích của Kiếm xỉ xích hổ.
Trương Nhược Trần phát hiện dấu vết đánh nhau ở trên mặt đất.
Một thân cây to cỡ miệng chén bị đụng gãy, lá cây bị đốt thành tro bụi, trên tảng đá lớn cách đó không xa còn lưu lại vết máu.
“Chẳng lẽ đã bị người ta nhanh chân đến trước, Kiếm xỉ xích hổ bị săn giết?” Cửu quận chúa nói.
Trương Nhược Trần lắc đầu, nói, “Đây không phải máu của Kiếm xỉ xích hổ, là máu của nhân loại. Cẩn thận chút, chắc Kiếm xỉ xích hổ đang ở gần đây!”
“Vù!”
Trương Nhược Trần vừa nói xong, một con cự hổ màu đỏ tươi đã nhào xuống từ trên dốc đứng, móng vuốt sắc bén vồ vào cổ Trương Nhược Trần.