Ở Vân Võ quận quốc, phần lớn vỏ giả đều thích dùng kiếm làm binh khí.
Vũ khí chia thành “phàm khí” và “Chân Vũ bảo khí”.
Phàm khí là binh khí cho người bình thường sử dụng.
Chân Vũ bảo khí là binh khí cho võ giả sử dụng, cũng chỉ có võ giả mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của Chân Vũ bảo khí.
Căn cứ vào phẩm cấp tài liệu chế tạo binh khí, số lượng minh văn trong Chân Vũ bảo khí, có thể chia Chân Vũ bảo khí thành chín cấp.
Chân Vũ bảo khí nhất giai phẩm cấp thấp nhất.
Chân Vũ bảo khí cửu giai phẩm cấp cao nhất.
Trương Nhược Trần vừa đi vào phòng kiếm đã cảm giác được một trận dao động kỳ lạ, trận dao động này phát ra từ một thanh kiếm gãy đặt trong xó xỉnh.
Thân của thanh kiếm gãy này rộng khoảng một bàn tay, tuy mũi kiếm đã chặt đứt nhưng thân kiếm vẫn dài bốn thước.
Thoạt nhìn kiếm thể giản dị tự nhiên, thậm chí thân kiến còn xuất hiện từng vết rỉ sét.
Loading...
“Trầm… Uyên…”
Thấy thanh kiếm gãy này, cả người Trương Nhược Trần đều hơi ngơ ngác, lập tức bước nhanh tới.
Tần Nhã cười nói, “Trương thiếu gia có tầm mắt thật tốt, đó là một thanh cổ kiếm có lịch sử gần ngàn năm, vô cùng nặng nề, sắc bén lạ thường. Tài liệu luyện kiếm cũng rất đặc thù, đến nay chưa có Giám bảo sư nào có thể giám định ra nó được chế tạo từ kim loại gì.”
“Nếu nó không bị hư hao, ít nhất cũng phải là Chân Vũ bảo khí thất giai, thậm chí phẩm cấp cao hơn.”
“Đáng tiếc! Một thanh bảo kiếm tốt như vậy lại bị chém đứt, ngay cả minh văn trong thân kiếm cũng đứt gãy toàn bộ. Chuôi kiếm này ngoại trừ hơi sắc bén thì không có giá trị gì khác. Nếu Trương thiếu gia muốn mua, nô gia sẽ lấy giá Chân Vũ bảo khí nhất giai bán cho ngươi.”
“Bao nhiêu tiền?”
Trương Nhược Trần chậm rãi nhấc thanh kiếm gãy vô cùng nặng nề này lên, cầm ở trong tay, nhẹ nhàng lau đi một lớp rỉ ở trên chuôi kiếm, dưới vết rỉ lộ ra hai chữ cổ “Trầm Uyên”.
Trầm Uyên cổ kiếm.
Tần Nhã thấy hình như Trương Nhược Trần rất yêu thích thanh kiếm gãy này, trong lòng không khỏi thấy hơi hối hận, dù Chân Vũ bảo khí nhất giai có đắt đi nữa cũng chỉ có thể bán được 500 ngân tệ, còn không bằng giá trị của một viên tkf.
“1000 ngân tệ.”
Nàng nâng giá cả lên rất nhiều.
“Mua!” Trương Nhược Trần rất dứt khoát nói.
Đừng nói là 1000 ngân tệ, dù là một 1 vạn ngân tệ thì Trương Nhược Trần cũng phải mua lại Trầm Uyên cổ kiếm.
Bởi vì thanh cổ kiếm này cũng là thanh kiếm mà hắn sử dụng vào tám năm trăm trước.
Lúc trước Trì Dao công chúa, hiện tại là Trì Dao nữ hoàng đã tặng kiếm này cho hắn.
“Người vong, kiếm cũng vong. Ta đã sống lại lần nữa, kiếm cũng nên sống lại! Trầm Uyên, ta sẽ để ngươi rửa sạch rỉ sét, tái hiện ánh sáng.” Trương Nhược Trần vuốt ve Trầm Uyên cổ kiếm như đang vuốt ve người yêu của mình, ánh mắt vô cùng mê ly.
Đây chính là duyên giữa kiếm và người!
Tần Nhã lại hơi im lặng, rốt cuộc người này có phải nam nhân không? Rõ ràng có một vị đại mỹ nhân sống động hoạt bát đang đứng trước mặt hắn, hơn nữa còn là cô nam quả nữ ở trong kho binh khí nhưng hắn lại ôm chặt thanh kiếm gãy kia.
Chẳng lẽ một thanh kiếm gãy còn đẹp mắt hơn nàng?
Phải biết rằng, nếu những nam nhân khác một mình theo nàng vào kho binh khí, chắc chắn sẽ nhào vào nàng.
Tuy Tần Nhã rất chán ghét những nam nhân kia, trực tiếp ra tay chặt tay, móc mắt, cắt đứt mệnh căn của bọn họ, nhưng cũng không nghĩa nàng không thích nam nhân điên cuồng vì nàng, biến thành sắc quỷ đói khát vì nàng.
Nàng rất hưởng thụ quá trình trêu chọc nam nhân đến dục hỏa đốt người, sau đó lại vô tình ra tay khiến bọn họ tỉnh táo, khiến bọn họ khóc không ra nước mắt.
Nhưng bây giờ Trương Nhược Trần lại không liếc nhìn nàng lấy một cái.
Chỉ cần là một nữ nhân xinh đẹp, chắc chắn trong lòng sẽ rất không cam tâm!
“Trương thiếu gia, ngươi cũng chỉ mua một thanh kiếm gãy sao?”
Tần Nhã đi về phía Trương Nhược Trần, thân thể nở nang mềm mại gần như dán sát vào hắn, trên người tản ra hương thơm mê người.
Trương Nhược Trần dần tỉnh táo lại từ trong trí nhớ kiếp trước, vừa ngẩng đầu lên đã thấy trước ngực Tần Nhã lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng, tuy cách lớp quần áo nhưng vẫn có vẻ vô cùng hương diễm.
Đôi mắt Trương Nhược Trần co rụt lại, hơi ngạt thở, tim đập loạn, lập tức bấm đầu móng tay vào lòng bàn tay cưỡng ép dời mắt, nhìn chằm chằm thanh kiếm treo trên vách tường.
Trương Nhược Trần lấy lại bình tĩnh chỉ vào một thanh chiến kiếm màu xanh lam, nói, “Lão bản nương, thanh kiếm này là Chân Vũ bảo khí cấp mấy?”
Trong mắt Tần Nhã lại lộ ra mấy phần thất vọng, nói, “Đó là một thanh Chân Vũ bảo khí tứ giai, tên là Thiểm Hồn kiếm. Trong thân kiếm có khắc 14 đường minh văn, theo thứ tự là bốn đường ‘minh văn hệ lực’, bốn đường ‘minh văn hệ băng’, bốn đường ‘minh văn hệ điện’, còn có hai đường ‘minh văn hệ quang’. Có thể nói, nó có được tất cả ba loại thuộc tính đặc thù, theo thứ tự là hệ băng, hệ điện, hệ quang.”