logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Tên mập được gọi là Hàm Tử trợn to mắt, lắc đầu thật mạnh nói, “Không đi! Không đi! Ta không muốn gặp lão bản nương, lão bản nương có thể câu hồn nam nhân. Gặp nàng chắc chắn phải chết.”

Mặc Hàn Lâm tức đến thở hổn hển, giận nói, “Ngươi cũng không phải nam nhân, bây giờ ngươi chỉ được coi là một nam hài tử choai choai, có gì phải sợ? Được! Nếu ngươi không đi, tháng này không phát Tụ khí đan cho ngươi nữa.”

Hàm Tử lập tức nóng nảy, vội vàng nói, “Đừng, đừng, ta đi, ta đi! Ta đi còn không được sao!”

Hàm Tử đi về phía Trương Nhược Trần, rất cung kính nói, “Trương thiếu gia, mời đi!”

Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, đi theo Hàm Tử về phía khí thị.

Trương Nhược Trần luôn cảm thấy vị chưởng quỹ Thanh Huyền các này hơi kỳ quái, hình như không phải người bình thường, đương nhiên hắn cũng không lo lắng trong lòng đối phương có ác ý, dù sao trong võ thị có quân đội trông coi, quản lý rất nghiêm ngặt, căn bản không có ai dám làm loạn ở trong võ thị.

Hàm Tử khẽ nói, “Trương thiếu gia, ngươi thật sự muốn đến chỗ lão bản nương mua binh khí sao? Lão bản nương có thể câu hồn nam nhân! Trương thiếu gia, ngươi là nam nhân sao?”

“Ách… Ta cũng chỉ là nam hài tử!” Trương Nhược Trần nói.

Hàm Tử thở dài một hơi, nói, “Vậy thì quá tốt rồi!”

Dáng vẻ Hàm Tử trắng trắng mập mập, trên đầu buộc một túm tóc tết vểnh lên trời, mọc hai cái tai chiêu phong, con mắt nhỏ như hạt đậu nành.

Loading...

Trương Nhược Trần hơi tò mò, nói, “Ngươi nói lão bản nương có thể câu hồn nam nhân, chẳng lẽ dáng vẻ của lão bản nương rất xinh đẹp?”

Hàm Tử nhẹ gật đầu, nói, “Tất nhiên dáng vẻ của lão bản nương rất đẹp, đúng là quốc sắc thiên hương, cảm giác rất mê hoặc, một ánh mắt nhìn sang cũng khiến trái tim nhỏ của người ta nhảy lên thình thịch, liếc nhìn nàng một cái cũng khiến người ta đỏ mặt tim nhảy loạn. Nhưng ngươi không biết đâu, lão bản nương từng gả cho bảy lão bản.”

“Gả cho bảy lão bản?” Trương Nhược Trần hơi ngạc nhiên.

Hàm Tử lại nói, “Đúng vậy! Bảy lão bản đều đã chết, tất cả đều chết vào đêm động phòng hoa chúc.”

Trương Nhược Trần nói, “Sau khi bảy lão bản chết, sản nghiệp của bọn họ thì sao?”

“Tất nhiên đều thuộc về lão bản nương! Ngay cả chưởng quỹ nhà chúng ta cũng chỉ làm công cho lão bản nương thôi.”

Hàm Tử khẽ nói, “Lão bản nương đúng là Thiên sát cô tinh, sứ giả câu hồn chuyển thế, hồ ly thành tinh, bất kỳ nam nhân nào gặp nàng đều rất khó sống quá ba ngày. Cũng may chúng ta đều là nam hài tử, chắc sẽ không bị nàng câu mất hồn.”

Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, nói, “Hy vọng vậy!”

Khí thị cũng có một tòa Thanh Huyền các, xây dựng to lớn hoa lệ, có thể nói là kiến trúc mang tính biểu tượng của khí thị.

Hàm Tử lấy ra một tấm lệnh bài lớn khoảng bàn tay từ trong túi áo, đưa cho thị vệ trông coi Thanh Huyền các, liền dẫn Trương Nhược Trần đi vào trong viện.

Trong viện, một vị thị nữ đi vào trong đình nghỉ mát treo màn màu trắng, khom người cúi đầu nói, “Tổng đà chủ, Mặc Hàn Lâm giới thiệu một vị khách đến, hắn hy vọng ngươi có thể đích thân gặp một lần.”

Nữ nhân kia mặc váy dài thêu phượng màu đỏ chót, ngồi ở chính giữa đình nghỉ mát, búi tóc cao cao, trên đầu cắm ba cây trâm màu vàng óng, một đôi mắt đẹp sáng ngời, bờ môi đỏ hồng, làn da vô cùng mịn màng, trước ngực là một cặp núi to tròn co dãn, tuy có một tấm lụa mỏng che khuất nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng kiêu ngạo.

Thoạt nhìn mới 27, 28 tuổi, trên người không có chỗ nào không lộ ra vẻ phong tình mê người.

Nàng là lão bản nương Thanh Huyền các, Tần Nhã.

Đôi mắt Tần Nhã hơi nhếch lên, cười nói, “Mặc Hàn Lâm giới thiệu khách đến, chẳng lẽ là trưởng lão tông môn nào đó? Hoặc là gia chủ gia tộc nào đó? Vẫn là thôi đi! Hôm nay ta hơi mệt mỏi, không gặp người nữa!”

Thị nữ lắc đầu, nói, “Đều không phải, chỉ là một thiếu niên trông khoảng 16, 17 tuổi.”

“Hả?”

Tần Nhã thấy hơi ngạc nhiên, nói, “Ngày thường Mặc Hàn Lâm làm việc rất đáng tin, sao hôm nay lại làm ra chuyện hồ đồ như thế?”

Thị nữ nói, “Xưa nay Mặc Hàn Lâm không làm chuyện hồ đồ, hắn giới thiệu người tới, chắc chắn không phải người bình thường.”

Tần Nhã nhẹ gật đầu, đôi mắt híp thành một đường thẳng, cười nói, “Hình như đây là một việc rất thú vị! Ta đột nhiên không biết mệt nữa, đi xem rốt cuộc thiếu niên kia có lai lịch gì? Ha ha!”

Trương Nhược Trần ngồi trong phòng khách quý, cầm một chén trà lưu ly điêu khắc có vẻ vô cùng bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi.

Hàm Tử cũng tùy tiện ngồi trên một cái ghế phía dưới, há to miệng uống trà, ngay cả lá trà cũng bị uống vào trong miệng, không ngừng khen ngợi trà ngon.

Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Sau đó, Tần Nhã và hai vị thị nữ đi vào từ bên ngoài.

Hàm Tử lập tức đặt chén trà xuống, nhảy lên từ trên ghế như là chuột thấy mèo rất cung kính hành lễ với Tần Nhã, khẽ nói, “Bái kiến lão bản nương.”

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn