Mái tóc bạc bay theo gió, dù trông nàng già nua nhưng nụ cười và tóc dài bay bay làm Lý Thiên Mệnh tưởng tượng tuổi xuân của mẫu thân.
Phỏng chừng Vệ Tịnh thời trẻ là thiếu nữ hoạt bát khiến người hâm mộ, tốt đẹp như Khương Phi Linh và Thanh công chúa.
Lý Thiên Mệnh thầm nhủ trong lòng không nói ra:
- Năm tháng và ma bệnh rất tàn nhẫn.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nhìn mẫu thân, hỏi:
- Sao rồi? Có phải mẫu thân có cảm giác cảnh còn người mất mọi chuyện đã trôi qua, muốn nói mà lệ đã tràn mi?
Vệ Tịnh tỏ vẻ thèm thuồng nói:
- Nghịch ngợm, mẫu thân của ngươi không phải loại người đa sầu đa cảm như thế. Mẫu thân nhớ bánh ngọt, bánh đậu xanh, hoa quế cao, hải đường cao của Diễm Đô, mùi vị rất ngon.
Ngày xưa nàng là thiếu nữ tay cầm thức ăn ngon, vui vẻ đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Lý Thiên Mệnh nói:
Loading...
- Yên tâm, chờ nhi tử của người có tiền chắc chắn sẽ cho người ăn thỏa thích. Sau này chúng ta sẽ ở lại Diễm Đô, nhi tử sẽ hầu hạ người thật tốt, mỗi ngày mang bánh ngọt ăn ngon cho người.
Vệ Tịnh xụ mặt nói:
- Ngoéo tay, không được nuốt lời! Nếu ngươi dám quên thì ta sẽ không cho vào cửa!
Lý Thiên Mệnh lắc đầu nói:
- Người phụ nữ tàn nhẫn.
- Muốn ăn đòn phải không!
Quả nhiên rời khỏi Ly Hỏa thành, không còn trông thấy nam nhân kia nữa thì niềm vui đến thật giản đơn.
- Nhưng chúng ta tay trắng đến Diễm Đô, kiếm đâu ra chỗ ở?
Đây là vấn đề cần giải quyết nhất, nếu Lý Thiên Mệnh đến một mình thì đậu vào Viêm Hoàng học cung tự nhiên có chỗ ở.
Nhưng mẫu thân không thể vào Viêm Hoàng học cung, cần có nhà riêng cho mẫu thân.
Vệ Tịnh mỉm cười nói:
- Chuyện này để ta giải quyết, năm xưa mẫu thân cũng có nhiều bằng hữu trong Diễm Đô.
Xem ra nàng đã có quyết định từ lâu.
- Nhưng các tỷ muội đã hai mươi năm không gặp mặt, bọn họ sống tốt đẹp hơn ta.
Người có cá tính tiêu sái đến đâu cũng sẽ thấy hụt hẫng vào lúc này.
Năm xưa cùng nhau như keo như sơn, về sau đều có gia đình riêng, cuộc sống riêng.
Vào Diễm Đô, Lý Thiên Mệnh điều khiển xe ngựa chạy tới khu tây Diễm Đô theo chỉ dẫn của Vệ Tịnh. Khu tây là mảnh đất tự do trong Diễm Đô, thương mậu phồn vinh, rồng cá hỗn tạp.
Diễm Đô rất lớn, nếu di dạo thì đi suốt mấy ngày mấy đêm cũng không hết.
Vệ Tịnh hỏi:
- Ngươi biết chỗ Thần Cung không?
- Đương nhiên biết. Tinh Phủ, Thần Cung là phủ đệ xa hoa huy hoàng nhất khu tây Diễm Đô, nếu không phải kính sợ Chu Tước vương tộc thì có lẽ hai phủ đệ được xây xa hoa còn hơn hoàng thành.
Lý Thiên Mệnh ở trong Diễm Đô một năm nên rất rành đường đi phố xá.
Hai phủ đệ xây dựng tráng lệ được như vậy chủ yếu là vì có tiền, thứ hai vì nó là phủ đệ của hai vị hội trưởng Tinh Thần thương hội.
Tinh Thần thương hội là liên minh thương nghiệp lớn nhất Chu Tước quốc, nắm mạch máu kinh tế toàn quốc, vô số phân hội mở khắp các thành trì nhỏ, trong Ly Hỏa thành cũng có phân hội của nó.
Hay có câu nói rằng chỉ có thiếu tiền chứ không có thứ gì không thể mua được trong Tinh Thần thương hội.
Hai vị hội trưởng Tinh Thần thương hội là nhân vật truyền kỳ trong Chu Tước quốc.
Bọn họ là thiên tài bình dân, cùng nhau dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hơn hai mươi năm trước được gọi là Tinh Thần Song Tử, còn bây giờ đọc tôn xưng là Tinh Thần Song Thành.
Trong hai mươi năm ngắn ngủi họ đã mở Tinh Thần thương hội khắp nước, tài phú giàu nhất nước, khiến Tinh Thần thương hội chỉ có lịch sử hai mươi năm nhưng trở thành thế lực mới lên sáng nhất Chu Tước quốc, thậm chí sánh ngang với hào môn có lịch sử lâu mấy ngàn năm, ví dụ như Lôi Tôn Phủ.
Tinh Phủ và Thần Cung là phủ đệ của Tinh Thánh và Thần Thánh, nhiều năm qua đã tiếp đãi vô số nhân vật thượng lưu.
Đây không phải nơi cho người thường đi vào, Lý Thiên Mệnh chưa từng đến gần.
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Đi Thần Cung làm gì? Không lẽ mẫu thân quen người của Thần Cung?
Vệ Tịnh đáp:
- Từng có một tỷ muội thân thiết gả vào Thần Cung.
Có lẽ sắp gặp lại bằng hữu xa cách hai mươi năm khiến trong lòng Vệ Tịnh hồi hộp thấp thỏm, dù sao bây giờ nàng bệnh nặng quấn thân, đã cùng đường.
Chốc lát sau, một phủ đệ lấp lánh ánh sao xuất hiện trước mắt bọn họ.
Phủ đệ như tòa thành trì nhỏ nằm trong khu vực phồn hoa nhất Diễm Đô, xung quanh có rất nhiều danh môn vọng tộc.
Thần Cung như vầng trăng được đàn sao vây quanh, rộng lớn cao nhã, nhiều phù điêu khắc đá rất có cách điệu, ánh sao chói lòa khiến người bình phàm tự biết xấu hổ, không dám đến gần.
Cách xa cổng lớn Thần Cung đã có vệ binh tu vi cao sâu mang theo thú bản mệnh hung mãnh canh gác.
Trông thấy hùng sư mãnh hổ đã trưởng thành nằm dưới đất, dù chúng nó ngủ gật vẫn tạo sức uy hiếp với người xung quanh.
Lý Thiên Mệnh điều khiển xe ngựa chạy tới, đây là xe của Lý Viêm Phong nên xa hoa, thủ vệ mặc nhận người ngồi trong xe có địa vị cao.
Nên bọn họ lễ phép hỏi:
- Các hạ muốn bái phỏng Thần Cung? Xin hỏi có được mời không?
Vệ Tịnh nhẹ nhàng vén rèm lên, dịu giọng nói:
- Làm phiền thông báo cho phu nhân Tuyết Lam của các người là người quen cũ Vệ Tịnh xin gặp.
Hộ vệ nghiêm túc nói:
- Phu nhân Tuyết Lam? Phu nhân của chúng ta không gặp khách quen, xin các hạ đừng khó xử chúng ta.
Vệ Tịnh rất khách khí nói:
- Làm ơn báo tên của ta là được, xin làm phiền, nếu vẫn không được đáp lại thì ta tự nhiên sẽ đi.
Hộ vệ chần chừ, trước mắt là một người già, có lẽ là trưởng bối nào đó của phu nhân. Vì bảo hiểm, hộ vệ vẫn đi vào trong bẩm báo.
Thời gian chờ hơi lâu, dù sao Thần Cung rất lớn, đến chỗ phu nhân báo cáo sẽ mất chút thời gian.
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Nương, vị phu nhân này có địa vị rất cao trong Thần Cung ạ?
Vệ Tịnh mỉm cười nói:
- Đương nhiên cao, nàng là thê tử của Thần Thánh.
Lý Thiên Mệnh giật nảy mình, ánh mắt nghi ngờ nhìn Vệ Tịnh:
- Trời ạ!
Bằng hữu cũ của mẫu thân có người là phu nhân của Thần Thánh, suy ra mẫu thân từng có địa vị không thấp trong Diễm Đô.
Thần Thánh hiện giờ là nhân vật phong vân trong toàn Chu Tước quốc, địa vị ngang ngửa đại thần trong triều.
Lý Viêm Phong cũng không thể tiếp xúc với nhân vật như vậy.
Trong khi Lý Thiên Mệnh hơi nghi ngờ thì tin tức truyền về.
Hộ vệ vội tiến lên nói:
- Phu nhân nhà ta mời vào gặp. Phu nhân đang dọn dẹp ở Tuyết Thần các, mời Vệ phu nhân xuống xe ngựa, theo tiểu nhân đi vào.
Vệ Tịnh đi đứng khó khăn nên Lý Thiên Mệnh dìu nàng vào Thần Cung.
Sau khi đi vào Lý Thiên Mệnh mới biết Thần Cung xa hoa tới mức nào, khắp nơi đều là châu bảo lưu ly, đi năm bước gặp một lầu, đi mười bước gặp một các, phồn hoa như gấm, đẹp không sao tả xiết.
Phủ thành chủ trong Ly Hỏa thành khi so với Thần Cung chỉ như nhà xập xệ.
Có thể làm nữ chủ nhân trong Thần Cung như vậy, nữ nhân tên Tuyết Lam cũng chẳng phải hạng người tầm thường gì.
Lý Thiên Mệnh nhủ lòng phải bình tĩnh, đừng như nhà quê vào thành.
Nhưng tỷ muội ngày xưa bây giờ một người không có danh phận, nơi ở lại, một người thì là nữ chủ nhân của Thần Cung, thê tử của Thần Thánh.
Cuộc đời gặp gỡ nhiều điều khiến người thổn thức, gặp kẻ xấu xa hại đời hoa.
Nhưng sắc mặt Vệ Tịnh ung dung, dường như không hề ghen tỵ với niềm hạnh phúc của tỷ muội, ngược lại mừng giùm.
Đường đi Tuyết Thần các hơi xa xôi, dọc đường còn ngang qua một diễn võ trường.
Diễn võ trường lúc này đặc biệt náo nhiệt, có nhiều thiếu niên thiếu nữ Tinh Thần thương hội đang luận bàn luyện tập.
Mỗi quý thi vào điện Viêm Hoàng học cung sẽ có nhiều đệ tử Tinh Thần thương hội vào học cung tu hành, hôm nay bọn họ luyện tập để chuẩn bị lần cuối.
Vì ba ngày sau là ngày chính thức thi vào điện.