Edit + beta: Mị Nguyệt
“Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì? Mau tránh đường! ” Đám người vây xem bên ngoài chợt nghe truyền đến thanh âm vang dội quát lớn, nhất thời dân chúng liền một cái tản đi hơn nửa.
Tô Hàm Tiếu quay đầu, chỉ thấy một đội Ngự Lâm quân nhanh chóng xông lại đầu kia đường, cầm đầu chính là một nữ nhân trên dưới ba mươi, hơi mập, diện mạo bình thường, nhìn thấy bọn họ, ngạo khí trên mặt lập tức chuyển thành nhún nhường.
Mai Nhược Thủy thấy thế, nhẹ buông tay, thả roi của Lam Trần Yên xuống, khẽ dời tới bên cạnh Tô Hàm Tiếu.
“Nguyên lai là Thái nữ điện hạ cùng Lam thiếu gia, tiểu tướng Lâm Không, tham kiến điện hạ.” Nữ nhân mập phất tay để cho thủ hạ ở phía xa đợi lệnh, còn mình thì cười híp mắt đi lên cầu kiến.
Tô Hàm Tiếu nhướn mày, dáng vẻ khinh thường không che giấu, kinh thành chẳng lẽ liền giao cho người không có cốt khí như vậy canh giữ? Nữ hoàng cùng Thượng tướng quân kia đến tột cùng là đang làm cái gì?
“Không biết điện hạ đây là… ” Lâm Không vào chủ đề chính.
“Nhìn cái gì, bổn điện hạ đùa giỡn mỹ nhân, không thể sao? ” Tô Hàm Tiếu mặt du côn tựa vào bả vai Lam Trần Yên, trợn mắt nhìn nàng một cái.
Lâm Không ngẩn ngơ, len lén nhìn Lam Trần Yên, không khỏi nghẹn lời.
“Bổn điện hạ đang hỏi ngươi đấy! ” Tô Hàm Tiếu nhất định không bỏ qua cho nàng.
Loading...
“Cái này, cái này… ” Lâm Không nghẹn đỏ mặt, mồ hôi đổ như suối, không biết trả lời ra sao.
Không thể sao? Điện hạ này ngoài đường ngang nhiên cướp người, nữ hoàng cũng hề trách phạt, huống hồ nàng chi là một tiểu đội trưởng nho nhỏ lại dám nói cái gì?
Nếu có thể, nhưng người bị “đùa giỡn” lại là con trai độc nhất của Thượng tướng quân, nàng cũng không muốn mở miệng liền đắc tội.
“Thế nào, rất khó trả lời sao?” Tô Hàm Tiếu cố ý ép nàng vào đường cùng. Dù sao… Nguyên lai Thái nữ điện hạ cũng nổi danh hoành hành ngang ngược.
Lâm Không vẻ mặt đưa đám nhìn Lam Trần Yên, trong lòng gấp rút cầu khẩn vị ‘tiểu tổ tông’ đỡ lời giúp, nàng cũng bớt nguy. Cả kinh thành này có người nào không biết Lam Trần Yên là người duy nhất dám cùng Thái nữ điện hạ đôi nghịch chứ!
Bất quá Lam Trần Yên cũng không nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Lâm Không, nghe thấy hai tiếng ‘đùa giỡn’ phát ra từ miệng Tô Hàm Tiếu liền ngây ngẩn cả người.
Tô Hàm Tiếu a… Nữ nhân này có thể đoạt nam nhân của cả thiên hạ, nàng nói, nàng cưới heo cưới chó, không sợ ai, cũng tuyệt đối sẽ không coi trọng hắn.
Hôm nay Tô Hàm Tiếu này quả nhiên có gì đó không đúng.
“Điện hạ, đến lúc nên trở về cung rồi!” Mai Nhược Thủy thấp giọng nói một câu.
Mặc dù lúc hắn mở miệng cũng có lúc lúng túng, nhưng nếu vẫn tiếp tục giằng co với nàng, người khác nhìn vàom chẳng khác nào một trò xiếc khỉ. Nếu Tô Hàm Tiếu không quan tâm, hắn cũng sẽ không nguyện ý.
“Nếu Nhược Thủy đã nói vậy….” Tô Hàm Tiếu cười một tiếng, buông Lam Trần Yên ra, dắt tay hắn, hời hợt nói “Chúng ta trở về thôi! “
Lâm Không ngẩn ngơ, Thái nữ nổi danh khó dây dưa này đã bỏ qua cho nàng sao? Bất quá, có thể thoát khỏi tình huống này khiến nàng không khỏi tạ ơn trời đất.
Tô Hàm Tiếu không thèm nhìn người bên cạnh lấy một cái, mang theo Mai Nhược Thủy hướng hoàng thành rời bước, suốt dọc đường cầm tay hắn không chịu buông, trong mắt người bên cạnh tất nhiên là bộ dáng thật sự thân mật.
Lam Trần Yên lặng lẽ nhìn bả vai của mình, ánh mắt có chút mờ mịt.
Nơi đó tựa hồ còn lưu lại hơi ấm của một người, chẳng qua là… Tô Hàm Tiếu hôm nay không có hoành hành ngang ngược, không có vung tay tùy tiện, nhưng lại khiến hắn có cảm giác, nàng như rất xa lạ.
“Lam công tử, cái này… ” Châu Bảo Hành chưởng quỹ từ từ đi tới.
“Thế nào, có phải hay không điện hạ nàng lại …” Lam Trần Yên vừa nói, vừa luồn tay vào ngực lấy túi bạc.
“Không không không.” Chưởng quý vội vàng lắc đầu, lấy ra một ờ ngân phiếu, vẻ mặt đau khổ nói: “Điện hạ vừa mua cho vị công tử kia ngọc trâm, tối đa cũng chỉ trị giá ngàn lượng bạc trắng, nhưng là điện hạ đưa tới năm ngàn lượng, cái này…”
Lam Trần Yên không khỏi ngạc nhiên, hồi lâu mới nói:” Nàng cho ngươi thì ngươi cầm đi, không chừng ngày mai nàng lại không trả tiền, vừa đúng gán nợ.”
“Đa tạ công tử.” Chưởng quỹ lúc này mới dám nhận lấy ngân phiếu, hoan hoan hỉ hỉ về tiệm thu dọn.
Lam Trần Yên đưa mắt nhìn đám người xung quanh đang dần tản đi một lượt, dắt ngựa trở về, trong lòng có chút buồn bực.
Tô Hàm Tiếu thật sự thay đổi, chính là vì…. nam tử bên cạnh nàng đó sao?
Nhiều năm qua thấy nàng thấy nàng đi chơi những đàn hát nhiều như vậy, không hề để ý bất cừ người nào. Nhưng hôm nay nàng đã vì nam tử kia vung tiền như rác chọn lựa lễ vật, nhất định cũng sẽ vì hắn mà làm mọi thứ.
Ngược lại, Mai Nhược Thủy hoàn toàn không vui vẻ giống trong tưởng tượng của Lam Trần Yên, dọc đường đi đều trầm mặc, chẳng qua hắn cũng không có ý muốn tránh sự lôi kéo của Tô Hàm Tiếu, không nghênh hợp cũng chẳng kháng cự, mặc kệ nàng muốn thế nào thì thế đó.
“Ngươi… là thích lễ vật của ta tặng sao?” Tô Hàm Tiếu nhìn hắn mặt không lộ một chút biểu cảm, chợt cười khẽ một tiếng.
“Lễ vật? Là món đồ kia sao?” Mai Nhược Thủy tức giận nói.
“Ngươi muốn nói gì sao?” Tô Hàm Tiếu híp mắt cười.
“Vẽ tranh ta làm trò cười, còn là…” Mai Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng “Lấy ta làm ngụy trang để người khác không đoán nổi ngươi đang nghĩ gì? “
“Người không nhận ra có thể đã nói.” Tô Hàm Tiếu tươi cười, quả nhiên không hổ là người nàng xem trọng, mặc dù đã bắt đầu bị mê hoặc, nhưng vẫn có thể nhanh như vậy phản ứng kịp đi, “Chuyện ngày hôm nay, ta thật sự là có dụng ý khác, bất quá… chuyện tặng lễ vật cho ngươi là thật tâm. Ta không biết sẽ trùng hợp gặp Lam Trần Yên ở đó, là lợi dụng tình thế một chút, không phải sao?”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Mai Nhược Thủy thắc mắc.
“Ta chẳng muốn thế nào cả, chẳng qua là…” Tô Hàm Tiếu đưa nhìn quanh, giọng nói phảng phất chút vô tình, ” Muốn xem có bao nhiêu người ‘nhớ thương’ ta thôi.”
Mai Nhược Thủy trầm mặc một hồi mới nói: “Hắn rất quan tâm ngươi.”
Tô Hàm Tiếu ngây ngốc một hồi mới nhận ra hắn là đang nói tới Lam Trần Yên, không khỏi âm thầm thở dài.
Ở cạnh Lam Trần Yên, nàng cảm thấy đặc biệt an tâm, tuyệt đối không có một tia chán ghét, là do nàng sau khi xuyên không tiếp nhận được một chút phản ứng bản năng của nguyên Thái nữ, tuyệt đối không thể là giả được.
Không phải ghét chính là yêu.
Không có trí nhớ, không phải vì quên mất, mà là nguyên chủ đến chết vẫn muốn thủ hộ.
Hiện tại, nàng chẳng qua là phải bất đắc dĩ ẩn đi tâm tình của mình.
Như vậy, từ ngày mai, nàng nhất định sẽ cách xa hắn, nhất định sẽ không kéo hắn vào bất kì phân tranh nào, coi như là thỏa mãn nguyện vọng của nguyên chủ một chút đi.
Huống chi Tô Hàm Tiếu nàng cũng không ti tiện đến mức dùng nam nhân của mình làm bia đỡ đạn đi.
Lam Trần Yên, chỉ tiếc ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được, đã từng có nữ nhân yêu ngươi đến vậy.
“Ngươi sao vậy?” Thấy nàng nửa ngày trầm mặc, Mai Nhược Thủy không nhịn được hỏi một câu.
“Không có gì, chúng ta cũng mau trở về thôi.” Tô Hàm Tiếu nhìn cửa cung, cười nhạt một tiếng.
Hiện tại, nàng chính là Tiếu La Sát, như vậy … hết thảy đều theo quy tắc của nàng mà làm! Nữ hoàng, Đại Ung, thiên hạ, nàng cũng muốn thử một chút, quyền sinh sát trong tay nàng sẽ thế nào đây! Quả nhiên, làm sát thủ đã
lâu, từ chán ghét sợ hãi đến thờ ơ chán ghét, giết người … cũng sẽ thành nghiện.