Bạc Hương tỉnh lại thì đã là mười ngày sau, vén rèm cửa lên, một người xuất hiện, gương mặt có chút lạ lại có chút quen: “Bạc Hương ngươi tỉnh rồi sao?”
“Người là… Tần Mang?”
Tần Mang gãi đầu: “Ngươi còn nhớ rõ ta sao?”
Bạc Hương từ nhỏ đã sắp đặt bên người rất nhiều thiếu niên cùng bồi nàng tập võ, Tần Mang là một trong số đó. Sau đó Bạc Hương lại vì một lòng một dạ theo đuổi Tiêu Tị mà không muốn luyện võ nữa, Tần Mang cũng vì thế mà bị đuổi đi. Hắn làm nghề áp tải phạm nhân, lần này đi áp tải không nghĩ lại hội ngộ với nàng đúng thời điểm nàng trọng thương thế này. Tần Mang cứu sống nàng, dốc lòng chiếu cố cho đến tận bây giờ.
Bạc Hương nhớ lại sự tình trước khi bị hôn mê bất tỉnh, nàng chạm tay lên mặt, chua sót cười: “Bộ dạng này của ta, ngươi có thể nhận ra cũng thật là may mắn.”
“Ngươi dù như thế nào cũng đều xinh đẹp mà.” Tần Mang cười nói.
Bạc Hương sững sờ một lát, xoay người muốn xuống giường lại bị hắn đè lại: “Thầy lang nói, ngươi vừa mới đẻ non, không thể chạy loạn.”
“Đẻ non… Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi không biết sao? Ngươi mang thai cũng hai tháng rồi, thật đáng tiếc… Aiiii! Ngươi… sao ngươi lại khóc?”
Đã từng, đã từng có lúc nàng hy vọng có một đứa nhỏ đến cỡ nào, cùng với Tiêu Tị sinh ra một đứa nhỏ. Nó nhất định sẽ rất giống Tiêu Tị, có khuôn mặt anh tuấn, cặp mắt tinh tường… Nó đến một cách im lặng mà nàng không hề hay biết rồi lại không một đánh động mà cứ thế rời xa nàng, thật giống như một khao khát cháy bỏng bị giập tắt, lưu lại trên người đầy những vết thương chằng chịt, trái tim vỡ nát.
Loading...
Bạc Hương tay ôm lấy bụng, khóc thật lâu, mãi sau mới nâng đôi mắt sưng đỏ lên nói với Tần Mang: “Tần Mang, cầu xin ngươi đem ta đi gặp Tiêu Tị.”
Mặc kệ Tiêu Tị thấy nàng sẽ như thế nào, ở thời điểm nàng yếu ớt nhất, bất lực nhất, nàng vẫn hi vọng hắn sẽ ở bên cạnh nàng. Tiêu Tị đối với nàng mà nói chính là chỗ dựa cuối cùng. Nàng nghĩ chỉ cần được lẳng lặng nằm trong lòng hắn, tất cả vết thương của nàng đều có thể khép lại, tất cả những thứ phía trước nàng đều không cần.
Sự xuất hiện của Bạc Hương làm Liệt phó tướng sợ hãi, hắn đánh giá hồi lâu mới cuối cùng tiếp nhận sự thật này – phu nhân nàng không có chết.
“Tướng quân của các ngươi đâu. Vết thương của chàng đã đỡ chưa? Mau đưa ta đi gặp chàng.”
“Tướng quân ngài…” Liệt phó tướng lộ vẻ mặt vô cùng khó xử. Bạc Hương trong lòng nóng như lửa đốt, một phen đẩy Liệt phó tướng ra, chảy thẳng về phía hậu viện. Nàng chạy mãi cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng phía xa xa, dưới tàng cây quỳnh rợp bóng, nữ tử xinh đẹp, bàn tay trắng nõn đang gảy đàn, Tiêu Tị trường kiếm vung lên, thân hình theo tiếng nhạc mà tạo nên những đường kiếm vẽ vào không trung tuyệt đẹp.
Cảnh tượng ấy giống như hành vạn hàng vạn thanh kiếm đâm vào tim nàng, một tấc lại một tấc, máu tươi chảy đầm đìa.
Là cô nương kia chú ý đến nàng trước, hỏi: “Cô nương cô tìm ai?”
Tìm ai? Lời này quả nhiên là châm chọc.
Tiêu Tị dừng lại động tác, có chút kinh ngạc, ánh mắt lạnh nhạt nói: “Ngươi đúng là mạng lớn, nếu đã trở lại thì trước hết đi nghỉ ngơi đi, Liệt phó tướng…”
Bạc Hương cả người cứng nhắc đứng tại chỗ, ngực như bị khoét sâu một mảng lớn, hít thở không thông, một câu cũng không nói nên lời. Giờ khắc này giống như cả thế gian đều trở nên cô quạnh, trở nên hư vô, chỉ có người kia vẫn đứng trước mặt, tay giơ lên chủy thủ, mỉm cười đâm xuống trái tim nàng, chặt đứt mọi chấp niệm của nàng bấy lâu nay.
Bị thương thì có thể chữa lành nhưng trái tim đã chết thì lấy cái gì để cứu chữa?
Trong đầu nhất thời sáng tỏ, nàng nắm chặt tay, mở miệng nói: “Tiêu Tị, chàng xem ta là gì của chàng? Ta lo lắng thương thế của chàng, không quan tâm lời nói của thầy lang mà chạy đến đây, chỉ là chàng thì sao, chàng rốt cục đang làm gì? Ta sinh tử không rõ, chàng lại ở nơi này hoan lạc.”
Nàng kia chợt lên tiếng nói xin lỗi: “Là lỗi của Họa Cốt, cô nương đừng tức giận với tướng quân.”
Nhất cử nhất động của Họa Cốt đều cực kỳ giống với Bạc Hương trong lời nói của nhóm hạ nhân trước kia.
“Nàng đâu có sai.” Tiêu Tị đem Họa Cốt giấu sau lưng, quay đầu nhẹ nhàng bâng quơ nói với Bạc Hương một câu: “Ngươi đầu óc giờ không tỉnh táo, ta không muốn so đo chuyện này với ngươi.” Hắn nói xong liền ôm lấy Họa Cốt đi vào phòng.
Rõ ràng trời hè nóng bức như vậy mà Bạc Hương lại cảm giác như đang là mùa đông lạnh lẽo khắc nhiệt. Nàng không nhịn được lệ chảy xuống, hét lên: “Tiêu Tị! Ta có hài tử của chàng!”
Tiêu Tị dừng lại cước bộ, xoay người nhìn Bạc Hương. Bạc Hương ôm bụng cười lớn: “Nơi này, chàng xem, Tiêu Tị, nơi này từng có hài tử của chàng. Chính là ngày đó, lúc ta từ trên thành rơi xuống, đứa nhỏ cảm thấy mẫu thân nó ngã thật sự đau đớn như vậy liền rời đi rồi. Thế nhưng cũng tốt, rời đi chẳng phải rất tốt sao, như vậy sẽ không phải nhìn thế gian này nhân tình bạc bẽo, sẽ không phải giống như mẫu thân nó bị người ta vứt bỏ.”
Bạc Hương ôm bụng ngồi xuống đất cười điên dại mà lệ rơi đầy mặt.
“Tướng quân, người vừa rồi múa kiếm, trên người chảy nhiều mồ hôi, để Họa Cốt hầu hạ người tắm rửa.”
Nữ tử bên cạnh giọng nói như lan, Tiêu Tị nheo mắt lại, nói với Bạc Hương: “Ngươi thân thể không tốt, mau trở về nghỉ dưỡng đi, ngươi vẫn là tướng quân phu nhân, đừng điên điên khùng khùng nữa, mất hết thân phận.”
Liệt phó tướng đưa tay đỡ lấy Bạc Hương nhưng nàng đẩy ra, xoay người chạy khỏi. Mây đen bao phủ trời đất, trong chốc lát sấm chớp vang trời, mưa lớn trút xuống, nàng thân thể vốn suy yếu, lúc này lại mưa to chớp giật, cả người lảo đảo ngã trên mặt đất, duy có trái tim là lạnh hơn tất cả.
Một luồng ánh sáng xanh nhạt chiếu rọi vào mắt nàng, có người cầm ô ngồi xuống bên cạnh nàng: “Ngươi gả cho Tiêu Tị, lấy chức quyền của cha ngươi liền có thể danh chính ngôn thuận mà ở bên cạnh hắn làm tướng quân phu nhân. Tâm nguyện của ngươi đều đã thành, nhưng ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có hối hận không?”