Nhưng mà nghĩ đến gia đình…
Cô hít một hơi thật sâu, cô cúi thấp đầu sau đó quỳ xuống.
Cô quỳ xuống khiến Tống Kiều cũng bị doạ nhảy dựng, Hạ Hàn Xuyên đứng ở đằng sau cô, trong mắt là sự lạnh lùng.
“Giang tiên sinh, mong ngài tha thứ cho tôi…”
Cô vừa nói xong thì một ly rượu hất vào mặt cô, “Hướng Vãn, 2 năm rồi, vì một người đàn ông mà em trở nên hạ tiện như vậy hay sao?”
Hướng Vãn lặng người, đợi lúc cô lau rượu trên mặt thì Giang Thích Phong đã đi rồi.
Anh ấy có lẽ rất thất vọng về cô.
Hạ Hàn Xuyên đối với chuyện trước mắt không hề có chút cảm xúc nào, anh đi đến trước mặt cô: “Nếu như khác hàng vẫn chưa tha thứ cho cô vậy thì cô cứ quỳ ở đây đi.”
Nói xong anh bèn bỏ đi.
“Hạ Hàn Xuyên…” Tiếng của Hướng Vãn vang lên ở phía sau, cô hỏi nhỏ: “Anh thích Giang Thanh Nhiên như vậy sao?”
Loading...
Thích đến mức hận cô hơn cả là anh trai của Thanh Nhiên.
“Cô nói cái gì?” Anh dừng bước, rũ mắt nhìn cô.
Hướng Vãn ngẩng đầu lên, lớp trang điểm trên mặt cô đã trôi rồi, trên mặt cô chỗ đen chỗ trắng, trên mặt cô là sự tuyệt vọng, “Hạ Hàn Xuyên, tôi thật sự rất hối hận, nếu như lúc đầu tôi biết người anh thích là cô ấy thì tôi sẽ không để bản thân mình nảy sinh chút tình cảm nào với anh cả. Lúc đầu tôi thích anh là việc làm sai lầm nhất trong đời tôi.”
Lần này anh nghe rõ rồi, sắc mặt anh ngày càng trở nên âm u, đột nhiên anh cười một, anh cười so với không cười còn đáng sợ hơn: “Vậy sao?”
“Nhưng mà phải làm sao đây? Hướng Vãn, trên đời này không cho phép hối hận.”
Mua đông năm nay của thành phố B cực kỳ lạnh.
Hướng Vãn mặc chiếc váy ngắn tiếp khách quỳ trước cửa, sắc mặt cô trắng bệch.
Lạnh, chân đau, mấy lần cô gần như sắp ngất xỉu.
Gần đêm, khách đến càng lúc càng đông, những người đó đi qua người cô cười khinh thường, nhưng cô không hề để ý, cô cúi thấp đầu,cô nhìn đôi tay bị lạnh đến sưng đỏ của mình, cô nói với bản thân mình không để ý đến mọi thứ xung quanh nữa, đây là thói quan mà cô đã luyện được trong 2 năm gần đây.
Lúc ở trong tù, cô luôn bị đánh, lúc đầu cô còn phản kháng, nhưng về sau phản kháng thì càng bị đánh nặng hơn,cho nên cô không phản kháng nữa,cô khiến bản thân mình ngây dại, để mặc cho bọn người đó đánh cô, dần dần bọn họ đánh mệt rồi thì sẽ bỏ qua cho cô.
Cô chỉ hy vọng, Hạ Hàn Xuyên và Giang Thích Phong đều có thể bỏ qua cho cô.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Chu Diểu néo một cái áo khoác cho cô rồi nói: “Mặc vào đi, đã 2 tiếng rồi, nếu mà còn chịu lạnh nữa thì ngay cả mạng cũng không giữ được.”
Hưỡng Vãn cầm lấy áo khoác, cô mở miệng nói, giọng khàn đặc: “Cô đừng quan tâm đến tôi, tránh bị liên luỵ.”
“Cô lo cho tôi sao?” Chu Diểu không rõ tại sao Hướng Vãn lại đắc tội với những người không thể chọc vào đấy, cô thở dài một cái rồi nói, “Tôi đã sớm bảo cô từ chức rồi, cô cứ muốn ở lại đây cho bằng được, cô đợi ở đây tôi đi lấy cốc nước nóng cho cô…”Hướng Vãn không muốn gây thêm phiền phức cho cô ấy, cô giơ tay ngăn lại, vì hành động quá nhanh nên cô cảm thấy choáng váng, cô ngã xuống đất.
Đầu đập mạnh xuống đất, trong lúc hoảng hốt cô nghe thấy tiếng hét của Chu Diểu, nhưng bóng đen ập đến, cô chìm vào cô thức.
Lúc này ở trong phòng, Hạ Hàn Xuyên ngồi ở phòng giám đóc, bên cạnh là một người phụ nữ bốc lửa rót trà cho anh.
Không khí nóng bỏng, xuân sắc ngập phòng. Quan sát sắc mặt lời nói là bản năng của cô ta, cô ta biết tâm trạng của Hạ Hàn Xuyên không tốt, cô cũng không nhắc đến những vấn đề đó nữa, cô chỉ làm như vô tình nhắc đến, “Nghe nói nhiệt độ tối nay là âm 12 độ, chị sợ hoa mấy ngày nay mua đều không thể sống được.”
“Chỉ là bông hoa mà thôi, mua cái khác là được.”
“Thế còn người thì sao?”