“Hạ Hàn Xuyên, tôi vốn dĩ không có cố ý làm tổn thương Giang Thanh Nhiên, tại sao anh không tin chứ? Hai năm nay, mỗi ngày tôi đều sống không bằng chết, hai năm sau, một lần nữa anh lại hủy hoại đi hy vọng của tôi, mạng sống của Giang Thanh Nhiên là mạng sống, mạng sống của Hướng Vãn tôi thì không phải là mạng sống sao!”
Lần này là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi ra tù, không có kêu khóc thảm thiết, chỉ là không ngừng rơi nước mắt, Hạ Hàn Xuyên chau mày nhìn cô, Hướng Vãn hai năm trước khóc lóc giải thích với anh, trong lòng anh không hề cảm giác, nhưng hai năm sau, anh nhìn cô khóc, lại thấy rất khó chịu.
Sự biến động về tâm trạng như vậy khiến anh mím chặt môi lại, anh nhìn cô khóc đỏ hoe cả đôi mắt, chau mày lại nói: “Hướng Vãn, đừng có suy nghĩ về chuyện đó suốt ngày như thế, như cô thế này dù cho có chết đi cũng sẽ vẫn vào địa ngục, định mệnh là không thể lên thiên đàng được.”
“Nhưng mà nếu như địa ngục mà không có anh với Giang Thanh Nhiên, đối với tôi mà nói thì chính là thiên đường rồi. Và nhân gian hiện tại, vì có anh, mới là địa ngục!”
Lúc này, cầu thang máy “Ting” một tiếng mở ra.
“Tốt, tốt lắm.” Hạ Hàn Xuyên tức tới bật cười, giữ lấy cánh tay cô, kéo cô ra khỏi thang máy, chủ quản bộ phận vệ sinh đứng ở cửa thang máy nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên liền niềm nở, nhưng đôi mắt anh lại nhìn thấy người mà anh ta đang nắm chặt lấy cánh tay, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch, vội vàng hỏi: “Hạ tổng, chuyện này là sao vậy? Là cô ta khiến cậu không vui ạ?”
“Cút!”
Chủ quản bộ phận vệ sinh bị ánh mắt đó nhìn một cái, ngay lúc đó bị dọa tới mức không dám bước lên phía trước.
Chân của Hướng Vãn bị đau, dạ dày cũng khó chịu, anh chân dài bước xa, cô dường như bị anh lôi đi, cho đến khi bị anh lôi vào trong một căn phòng.
Sau đó, cô bị anh đẩy xuống đất.
Loading...
Nhưng sau một giây, cô liền bị anh bóp lấy cổ, giống như hai năm trước vậy. Hạ Hàn Xuyên với khuôn mặt đẹp đẽ đó chỉ cách cô với một inch, hơi thở của hai người hòa quyện với nhau.
“Hướng Vãn.” Giọng nói lạnh lùng của anh từ từ cất lên, thân thể của Hướng Vãn không tự chủ được run lên một cái: “Tôi là địa ngục của cô sao?”
Hướng Vãn bởi vì không thở được nên mặt đỏ hết lên, trên mặt vẫn còn những giọt nước mắt chưa khô, nhìn thấy rất là đáng thương, cô không đấu tranh, thậm chí còn hy vọng Hạ Hàn Xuyên cứ như vậy bóp chết cô.
Nhưng mà Hạ Hàn Xuyên không như cô nghĩ, tuy rằng không buông tay ra, cũng không dùng hết sức mình, da tay anh ấm áp, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp đập đó.
Nhìn ánh mắt thất thần tuyệt vọng của cô, anh đột nhiên cúi xuống cắn lấy môi cô, dùng sức, Hướng Vãn hơi mở con ngươi, chỉ cảm thấy đau ở môi, rồi những cơn nghẹt thở dày đặc trên môi của hai người.
Đôi môi khô khốc như vậy, nhưng lại giống như hoa anh túc, lại khiến cho Hạ Hàn Xuyên chìm đắm trong đó, anh lẩm bẩm nói: “Hướng Vãn, vì tôi là địa ngục của cô, thế thì cô nhớ lấy, cô vĩnh viễn không thoát ra được.”
Hai năm trước cô trang điểm đẹp đẽ đưa tới trước mặt anh, anh đến nhìn cũng không thèm nhìn qua, nhưng hiện tại cô mặc bộ quần áo vệ sinh bẩn thỉu, thô tục xấu xí đứng trước mặt anh, anh lại hôn cô.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng mà không hề có chút sức lực nào.
Cảm nhận được ngón tay anh trượt dần vào áo cô, rơi vào nơi mềm mại của cô, cô tát anh một cái, nghiến răng nói: “Hạ Hàn Xuyên, đừng đối xử với tôi như thế, tôi xin anh …”
Người dưới không di chuyển được, tay của Hạ Hàn Xuyên mắc kẹt trên cổ cô, anh cúi đầu nhìn cô, rõ ràng là như thế ngoại hình rất sinh động, nhưng lúc này lại xấu hổ vô cùng.
Anh đột nhiên tỉnh lại, nới lỏng cô ra, ánh mắt rơi trên đôi vai trần của cô, tiện tay vứt chiếc áo khoác sang bên cạnh cô, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”
Hướng Vãn cầm chiếc áo khoác, mím chặt môi lại, từ từ đứng dậy.
Cùng lúc,
Cánh cửa phía sau vang lên tiếng gọi cửa, ngay sau đó, một giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ở cửa vọng vào: “Anh Hàn Xuyên? Anh có ở trong phòng không?”
Dù cho có biến thành tro bụi thì Hướng Vãn cũng nhận ra giọng nói này, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hàn Xuyên, liền thấy sắc mặt anh vẫn như thường, nhấc chân lên để mở cửa, cô ngơ người, đưa tay giữ chặt lấy quần anh: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy…”
Hạ Hàn Xuyên chau mày, nhìn thấy mặt cô trắng bệch, tưởng rằng cô rụt rè, vừa định nói gì đó, thì thấy cánh cửa được mở thẳng ra.