Nhìn thiếu niên chậm rãi đi đến, mấy người Tiêu Mị đều dừng lại, thanh âm cười đùa cũng yếu đi rất nhiều.
Mấy vị thiếu nữ thanh tú bên cạnh Tiêu Mị, mở to hai mắt nhìn thiếu niên từng được cho là vinh diệu của gia tộc kia, biểu tình trên khuôn mặt, nói không ra là tiếc hận hay là cái gì khác nữa.
Tiêu Mị đứng tại chỗ, trong lòng có chút bối rối, dưới đáy lòng, nàng thật ra cũng thường hay nghĩ tới lúc cùng người thiếu niên đã làm nàng hết lòng hâm mộ này tán gẫu vui vẻ không thôi, bất quá, sự thật cũng nói cho nàng biết rằng, hai người chênh lệch càng lúc càng lớn, đem tâm tư đặt trên một phế nhân, rõ ràng là không thông minh chút nào.
Mi mắt cong cong khẽ cau lại, rồi lập tức giãn ra, trong lòng Tiêu Mị có chút bất đắc dĩ thầm nghĩ: "Chào hỏi một chút vậy, dù gì đi nữa, hắn vẫn tính là biểu ca của mình."
Không biết được ý nghĩ trong lòng của Tiêu Mị, Tiêu Viêm hai tay gác sau gáy, lười nhác đi đến.
Nhìn thiếu niên tới gần, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Mị cứng nhắc mỉm cười, nhưng hành động của thiếu niên, lại làm nụ cười còn chưa hoàn toàn hiện ra cứng lại trên mặt, nhìn qua có chút buồn cười.
Hai tay gác sau gáy, Tiêu Viêm như đi qua như chỗ không người, ánh mắt hờ hững lướt qua mấy vị thiếu nữ, không hề biểu hiện ra chút lưu luyến nào.
Khẽ há cái miệng hồng nhuận nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, Tiêu Mị có chút ngạc nhiên, lấy dung mạo của nàng, nào đã phải từng chịu qua loại đãi ngộ như thế? Trong lòng thoáng xuất hiện một tia tức giận, nhịn không được gọi một tiếng: "Tiêu Viêm biểu ca."
Cước bộ khẽ dừng lại, Tiêu Viêm không cũng không xoay người, ngữ khí nhàn nhạt, giống như hai người không quen biết nói chuyện với nhau: "Có việc gì?"
Ngữ khí bình thản mà lạ lẫm, làm Tiêu Mị sững sờ, ngập ngừng lắc lắc đầu: "Không…"
Loading...
Tiêu Viêm nhíu nhíu mày, cũng không quan tâm, lắc lắc đầu, tiếp tục cất bước đi.
Nhìn bóng dáng biến mất tại cuối con đường, Tiêu Mị uất hận dậm chân, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Đi qua một đoạn đường cong, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn căn phòng rộng mở trước mắt, biển bài trí phía trên phòng, có ba chữ đấu kĩ đường to màu đỏ như rồng bay phượng múa.
Nghe tiếng cổ vũ truyền ra từ đấu kĩ đường, Tiêu Viêm có chút ngoài ý muốn, nơi này ngày thường đều ít khi có người đến, hôm nay sao lại náo nhiệt vậy nhỉ?
Nhún vai, Tiêu Viêm tùy ý bỏ qua ý niệm trong đầu, cất bước tiến vào đấu kĩ đường.
Vừa vào đấu kĩ đường, từng trận hoan hô của thiếu niên thiếu nữ, không ngừng truyền tới.
Trong đấu kĩ đường, chia thành hai bộ phận, phía đông là cất giữ đấu kĩ của gia tộc, mà phía tây, là một huấn luyện trường quy mô không nhỏ, lúc này, không ít người trong huấn luyện trường, đều hứng trí bừng bừng nhìn hai người tại giữa sân tỷ thí.
"Nhìn độ dày của đấu khí của Tiêu Ninh biểu ca, sợ rằng phải tới tám đoạn đấu khí rồi a."
"Hắc hắc, hai tháng trước, Tiêu Ninh biểu ca đã bước vào tám đoạn đấu khí rồi."
"Tuy hắn có tám đoạn đấu khí, nhưng Huân Nhi biểu muội lại là chín đoạn, xem ra, Tiêu Ninh biểu ca muốn thắng thật sự là không có khả năng a."
"Huân Nhi biểu muội cố lên!"
Nghe đám người truyện ra tiếng bàn tán kinh dị, cước bộ của Tiêu Viêm lúc này mới dừng lại, ánh mắt quét qua giữa sân, cuối cùng có chút hứng trí dừng lại ở trên người thiếu nữ áo tím xinh đẹp.
"Con bé này hôm nay sao lại rảnh rỗi tỷ thí cùng người khác vậy nhỉ?" Trong lòng thầm nói một tiếng, cước bộ của Tiêu Viêm dừng tại mặt đông của đấu kĩ đường, tùy ý lấy ra một quyển trục màu đen, sau đó chậm rãi mở ra, quyển trục sau khi mở xuất hiện mấy chữ to màu vàng.
Hoàng giai trung cấp: Toái thạch chưởng!
Nhàn nhã tựa vào giá sách, Tiêu Viêm một bên đọc tu luyện phương pháp của Toái Thạch chưởng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn tình huống chiến đấu kịch liệt trên huấn luyện trường.
Đại đường rộng mở, như bị chia cắt thành hai thế giới riêng biệt, phía tây ồn ào không ngớt, phía đông lại im lặng bình yên.
Đối thủ của Huân Nhi là một thiếu niên, bất quá tuổi của hắn cũng chỉ mười bảy mười tám, bộ dáng cũng khá anh tuấn, cùng Gia Liệt Áo lần trước khác nhau không nhiều.
Thiếu niên tên Tiêu Ninh, là cháu của Tiêu gia đại trưởng lão, thiên phú tu luyện cũng không tệ, mười bảy tuổi, đã tu đến tám đoạn đấu khí, trong gia tộc cũng chỉ có Huân Nhi là hơn được hắn.
Tiêu Viêm đối với vị biểu ca này của mình không có ấn tượng nhiều lắm, ngẫu nhiên gặp mặt, cũng là lạ lẫm chào hỏi cho có rồi hai bên đều tự rời đi, có lẽ vì gia gia hắn cùng phụ thân của mình không hòa hợp nên vậy, Tiêu Viêm cũng cảm giác được, vị biểu ca này đối với mình cũng không có hảo cảm gì, lại thêm duyên cớ do ba năm suy sút, cho nên, vị biểu ca này trong ba năm cũng không đặc biệt tìm đến mình gây phiền toái gì…
Nhàn nhạt cười, Tiêu Viêm bỏ qua hồi ức trong đầu, tiếp tục nghiên cứu Toái Thạch chưởng trong tay.
Trên huấn luyện trường, Huân Nhi giống như một con bướm màu tím nhạt, tao nhã mà nhanh nhẹn né tránh Tiêu Ninh công kích, trên khuôn mặt tinh trí thanh nhã, thủy chung bảo trì vẻ bình thản.
Tay nhàm chán phá giải mỗi lần cận thân công kích của Tiêu Ninh, ánh mắt Huân Nhi tùy ý nhìn một vòng trong đại đường, bỗng nhiên mãnh mẽ dừng lại.
Nhìn thiếu niên dựa vào gia sách ở phía đông đại đường, trên khuôn mặt thanh nhã nhu hòa của Huân Nhi lộ ra nụ cười nhè nhẹ.
Nụ cười thanh nhã như hoa nở của thiếu nữ, làm một đám thiếu niên đứng ở gần không khỏi ngây ngốc một hồi.
"Huân Nhi biểu muội, cẩn thận!" Ở lúc Huân Nhi hơi phân thần, trong đám người bỗng nhiên truyền ra thanh âm gấp gáp của thiếu niên. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cảm nhận kình khí hung mãnh từ phía sau đánh tới, Huân Nhi nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt cũng lại quét về phía thiếu niên đứng dưới giá sách.
Cùng lúc đó, Tiêu Viêm cũng ngẩng đầu lên, nhìn Huân Nhi bị đánh lén giữa sân, nhướng mày, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ánh mắt lộ ra tia lo lắng.
Nhìn ánh mắt oán trách cùng lo lắng của Tiêu Viêm, Huân Nhi khẽ cười chớp chớp hai mắt xinh đẹp, sau đó thân hình đột nhiên hướng bên trái bước sang từng bước, những bước nhỏ này, cũng có chút quỷ dị không ngờ lại có thể đem công kích của Tiêu Ninh bỏ ra sau…
Lúc di động chân, bàn tay như ngọc của Huân Nhi hiện ra kim mang nhàn nhạt, một chiêu tựa như xuyên hoa đoạt lá, xuyên thấu qua phong tỏa của hai tay Tiêu Ninh, cuối cùng nhẹ nhàng dừng ở trước ngực hắn.
Mũi chân điểm nhẹ vào trên nền đá, Huân Nhi chậm rãi lộn vòng một cái, hóa giải đi kình lực phản chấn, nhàn nhạt nhìn Tiêu Ninh lui hơn mười bước, cuối cùng một chân bước ra khỏi huấn luyện trường.
Nhìn Huân Nhi một chưởng đánh bại Tiêu Ninh, xung quanh huấn luyện trường khẽ yên tĩnh, sau đó lập tức vang lên thanh âm tán thưởng hoan hô.
"Ha ha, Huân Nhi biểu muội không hổ là đệ nhất nhân trong lớp trẻ của gia tộc, thật sự là càng ngày càng mạnh." Bị Huân Nhi đánh rơi đài, Tiêu Ninh thần tình vẫn như thường nở nụ cười ấm áp, đi lên phía trên, mỉm cười ôn nhu nói.
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa sen trước mặt, sự ái mộ trong mắt Tiêu Ninh, cơ hồ là khó có thể che dấu.
Tuy nói là biểu huynh muội (anh em họ), bất quá Tiêu Ninh biết, trong gia tộc, phần lớn mọi người đều không phải huyết thống cận thân, mà Tiêu Huân Nhi, cùng hắn càng không có chút quan hệ huyết thống.
Dường như không cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Tiêu Ninh, Huân Nhi lễ phép rồi lại xa lạ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tiêu Ninh biểu ca khiêm nhường rồi." Nói xong, không đợi Tiêu Ninh tiếp tục tới gần, cười đi tới bên cạnh vị thiếu niên đang vùi đầu vào quyển trục phía đông đại đường.
Làm tiêu điểm của đại đường, hành động của Huân Nhi tự nhiên là bị người khác phát hiện, ánh mắt hướng theo lộ tuyến của Huân Nhi, cuối cùng dừng lại tại người thiếu niên đứng dưới giá sách.
Đối với nóng cháy ánh mắt trong huấn luyện trường, thiếu niên tựa như không nghe không thấy, vẫn chìm đắm vào trong thế giới của chính mình.