Dịch: lumos
Sáng sớm ngày thứ hai, Dương Thanh Vân cảm thấy hơi chóng mặt, chắc là do buổi tối không nghỉ ngơi được tốt. Hắn lo lắng chuyện học hành, trong nhà cũng có chuyện phải xử lý, đã cảm thấy có hơi mệt mỏi để ứng phó rồi.
Về đến trường học, Ti Tiếu đã tới từ sớm, trông thấy Dương Thanh Vân, cô cười hì hì nói: “Dương Thanh Vân, hôm qua cậu ra vẻ phách lối ghê gớm quá nhỉ! Hừ!”
“Anh ra vẻ ư? Anh ra vẻ hồi nào? Anh cực kỳ thảm hại đó, bị học sinh giỏi nói cho không có chỗ trốn, không thể không cầu cứu Đinh Tư. May là Đinh Tư tốt bụng, cho mình chút mặt mũi, không thì chẳng biết lúng túng đến cỡ nào đâu!”
“Cậu được lợi rồi còn lên mặt đúng không? Vậy anh trai có tin là mình sẽ trả lại hết mấy quyển vở cho Đinh Tư, để cậu hết lên mặt được không!” Ti Tiếu nhíu mày nói.
Dương Thanh Vân vội hỏi: “Thôi thôi, anh phục rồi! Anh rất là biết ơn hôm qua cậu đã nể mặt, để mình vả mặt một số người! Có điều cậu cũng không kém nha, mặt của Điền Lượng chẳng phải cũng bị cậu vả bôm bốp đấy ư?”
Sắc mặt Ti Tiếu khẽ thay đổi, vậy mà không châm chọc lại. Dương Thanh Vân liếc cô nàng một cái, thầm nghĩ phải chăng Ti Tiếu cũng là fan cuồng của Điền Lượng, vì không được đáp lại nên sinh lòng đố kỵ, vì yêu mà thành hận.
“Cậu nghĩ gì đấy?”
Dương Thanh Vân vội vàng lắc đầu nói: “Đâu có nghĩ gì đâu, cậu đừng đoán mò!”
“Nhìn cái mặt của cậu là biết chẳng nghĩ gì hay ho rồi!” Ti Tiếu nói, sau đó cô thở dài: “Chẳng phải cha mẹ mình ly hôn ư? Người mà cha mình kết hôn sau đó chính là cô của Điền Lượng.
Loading...
Cậu không biết đâu. Mụ đàn bà đó thấy mình là khoác lác. Nào là bà ta có một đứa cháu giỏi giang ra sao, trong nhà lắm tiền cỡ nào, thành tích học tập ghê gớm như thế nào, mới nghe còn tưởng rằng cháu bà ta là hoàng tử Ả Rập nào đó cơ!”
Dương Thanh Vân khẽ nở nụ cười, nói: “Rõ ràng vẫn là thèm muốn ganh tị, đó mới là nguồn gốc tội lỗi!”
“Dương Thanh Vân, bây giờ mình thật sự có hơi khâm phục sự tự tin của cậu rồi đấy. Mình thèm muốn ganh tị, cậu cũng chẳng phải như vậy hay sao?”
“Ừ đúng đấy! Mình còn dữ dội hơn cậu nữa kìa, ha ha!”
Dương Thanh Vân cười, Ti Tiếu cũng cười, hai người cùng cười thật thoải mái. Sau phen đùa giỡn này, Dương Thanh Vân thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút, lập tức lấy vở ôn tập của Đinh Tư ra, bắt đầu chú tâm đọc.
Vở của Đinh Tư được ghi chép cực kỳ tỉ mỉ, không chỉ ghi kiến thức đầy đủ mà còn sắp xếp rất trật tự dễ nhìn. Ví dụ như môn toán, cô ấy chắt lọc ra những nội dung chính của các loại hình học không gian, hình học giải tích, hàm số, hàm số lượng giác v.v. Mỗi nội dung chính đều có ví dụ mẫu kèm theo, dưới ví dụ mẫu còn có ghi chú trong đề cương thi đại học nào và những kiến thức có liên quan trong những kỳ thi đại học gần đây.
Dương Thanh Vân đọc quyển vở như vậy là hiểu ngay, mau chóng chìm đắm trong đó, hai tiết tự học lúc sáng sớm trôi qua trong nháy mắt.
Sau khi ăn sáng sơ qua, không khí trong lớp 12A1 lập tức hơi xao động. Theo thông lệ, sau buổi thi ngày hôm qua thì hôm nay bài thi sẽ được phát ra. Mọi người đều đang xì xào bàn tán, mong đợi điểm kỳ thi cuối kỳ này!
“Hôm qua mình thấy được một phần thành tích thi cuối kỳ. Điền Lượng thật là ghê gớm, thi được những 630 điểm, đứng đầu tổng điểm!” Trình Kim Nhượng hơi đắc ý khoe khoang.
Ngay lập tức có người lại gần hỏi: “Cậu có nhìn được thành tích lớp mình không? XX được bao nhiêu điểm hả?”
Được một đám người vây quanh, Trình Kim Nhượng càng phấn khích hơn. Y bước về phía Ti Tiếu theo thói quen, bày ra bộ mặt lấy lòng nói: “Ti Tiếu, môn hóa cậu được 108 điểm!”
Chân mày Ti Tiếu nhướng lên, hiện ra vẻ mừng rỡ: “Thật ư? Cao vậy sao?”
Trình Kim Nhượng đắc ý nói: “Không lừa cậu đâu, nhưng mà có một số người rất là thê thảm đó! Ha ha, điểm thấp đến mức đáng sợ, tên đó còn không biết tự lượng sức, muốn so với mình nữa chứ! Mình cũng không biết là tên đó lấy can đảm từ đâu ra nữa!”
Trình Kim Nhượng vừa nói, mắt vừa liếc xéo qua Dương Thanh Vân, vẻ khinh bỉ thấy rõ.
Ti Tiếu hỏi ngay: “Hả? Dương Thanh Vân thi tệ lắm à, không đủ tiêu chuẩn ư? 80 hay 70?”
Trình Kim Nhượng cười khẩy: “Ti Tiếu, cậu đánh giá cao quá, tên đó được có 65 điểm thôi!”
“Trình Kim Nhượng, chắc là cậu đã xem điểm từ chỗ cậu của cậu nhỉ, chủ nhiệm Tống là chủ nhiệm tổ bộ môn hóa mà.”
Ti Tiếu hỏi tiếp: “Vậy cậu được bao nhiêu điểm? Hơn 100 chăng?”
Trình Kim Nhượng giả bộ khổ sở, thở dài: “Lần này mình thi cũng tệ, hóa chỉ được có 98 điểm thôi!”
Ti Tiếu liếc qua Dương Thanh Vân, nói: “Chết cậu rồi, chuẩn bị tiền đi! Sao cậu có thể tệ hại như vậy hả? Toán thì nát bét, hóa cũng banh chành. Thật là hết nói nổi!”
Dương Thanh Vân lắc đầu cười khổ: “Vật lý chắc cũng chẳng khá hơn được mấy đâu.”
Ti Tiếu nói: “Vậy đừng nhiều lời nữa! Có chơi có chịu, đưa tiền đây!”
Trình Kim Nhượng ở bên cạnh đã đắc ý lắm rồi, nói một cách đầy ngạo nghễ: “Haizz, thắng dễ quá tự nhiên cảm thấy thật là chán ngắt. Ai đó chém gió đến nỗi thành bão luôn, mình còn cho rằng có tí thực lực, tưởng thế nào, thì ra chỉ là thùng rỗng kêu to!”
Dương Thanh Vân nhìn y, thản nhiên nói: “Thành tích còn chưa phát ra mà đuôi đã vểnh lên trời. Thắng thì cũng thôi, chứ lỡ mà thua thì phải làm sao? Chẳng lẽ nhảy từ trên lầu nhảy xuống, không dám gặp ai nữa à!”
Trình Kim Nhượng biến sắc, cảm xúc lập tức bùng nổ, nói với Dương Thanh Vân: “Dương Thanh Vân, mày là con vịt chết rồi còn mạnh miệng à? Điểm hóa tao cao hơn mày 10 điểm, toán cũng vượt qua mày mấy chục điểm, mày lấy cái gì mà đòi thắng tao?
Mày đâu cần phải chơi bẩn vậy chứ? Không thua nổi à? Không thua nổi thì đừng có mà phách lối!”
Dương Thanh Vân cười nhạt: “Không khoác lác thì mày chết à? Đợi thành tích phát ra rồi lại la lối không tốt hơn ư? Đã không muốn vả mặt (làm mất mặt) mày, mày còn đưa cái mặt đê tiện tới, chẳng lẽ thích ăn đòn ư?”
Trình Kim Nhượng tức đến đỏ lừ cả mặt: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lần này tao chống mắt lên coi coi ai vả mặt ai!”
Đang lúc lời qua tiếng lại, thầy Thái chủ nhiệm lớp ôm một chồng bài thi đi vào lớp, học sinh trong lớp đều ngồi ngay ngắn lại.
Thầy Thái lại nói vào câu ‘Ngắn gọn’ mới phát một phần bài thi xuống cho mọi người. Dương Thanh Vân vừa nhìn bài thi của mình, toán thi được 66 điểm, nát!
Hóa thật sự chỉ có 65 điểm, nước mắt rưng rưng!
Vật lý cũng chẳng khá hơn là mấy, 75 điểm, khóc không ra nước mắt. Ba môn gộp lại mới có 206 điểm, thật là không đành lòng xem.
“Dương Thanh Vân, em ra đây một lát!” Thầy Thái đến cạnh Dương Thanh Vân, gọi hắn ra ngoài.
Bên ngoài lớp học, thầy Thái nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân, nói với giọng điệu nghiêm khắc: “Dương Thanh Vân, em làm sao vậy? Trường mời phụ huynh những bạn mắc lỗi là chuyện rất nghiêm túc. Sao em có thể bày ra chuyện dùng tiền mời người đánh giày đóng giả phụ huynh hả? Đây là một hành vi rất tồi tệ, hiệu trưởng Tề cũng tức giận lắm đấy!”
Dương Thanh Vân muốn chửi thề, hắn trầm ngâm một chút, nói: “Thầy Thái, chuyện này là do em giúp Hồ Lâm nên mới gây ra. Mục đích ban đầu của em rất đơn giản, chỉ là không muốn vì chuyện cỏn con kia mà hủy hoại Hồ Lâm. Không ngờ Hồ Lâm là con heo, thoát nạn được rồi còn đi khoe khoang khắp nơi, làm ai cũng học theo, cuối cùng thành ra trò cười cho thiên hạ.
Chủ nhiệm Tống chỉ sợ thiên hạ không loạn, muốn bám lấy chuyện này không tha. Đã như vậy, thấy chỉ cần yên tâm quản chặt thành tích lớp mình, ổn định tư tưởng của các bạn. Còn bên chủ nhiệm Tống, thầy cứ giao cho em, em nhất định sẽ giải quyết chuyện này đâu ra đó để thầy hài lòng!”
Thầy Thái hơi sửng sốt, ông làm sao cũng không ngờ rằng Dương Thanh Vân sẽ nói như thế, đây là thái độ nói chuyện của học sinh với giáo viên ư?
Dù là ngày thường ông có thái độ rất thân thiện với học sinh, nhưng cũng đâu phải là kiểu nói chuyện này đâu!
“Em đừng xem đây là trò đùa, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Chủ nhiệm Tống có thể ghi lỗi em, thậm chí là xử phạt nghiêm trọng hơn, em biết không?” Thầy Thái nói, ông muốn giữ cho giọng điệu mình hơi nghiêm khắc một chút, vậy mà tạm thời không làm được.
Dương Thanh Vân “Xùy” một tiếng, cười nói: “Thầy Thái, chúng ta đều ở chung một trường, ai lại muốn hủy hoại đó, kẻ làm điều đó phải chịu hậu quả! Giáo viên tận tâm như thầy chỉ cần ổn định lớp cho tốt, những chuyện còn lại sẽ tự có cách thôi!”
Dương Thanh Vân nói xong, vậy mà dám quay người vào lớp. Thầy Thái đứng ngẩn ra một lúc không nói nên lời. Lúc trước, ông không chú ý quá nhiều đến Dương Thanh Vân, bây giờ nhìn lại đứa học trò trưởng thành sớm này, dường như là chuyện gì trong trường cũng nhìn thấu hay sao ấy!