Sau khi từ nhà Nghiêm Ngọc Thành trở về,thì những suy nghĩ của tôi không có cách nào bình tĩnh trở lại,sự khâm phục trong lòng đối với Châu tiên sinh thực sự đã đến đỉnh điểm rồi.
Kỳ họp thứ mười một mà mọi người quan tâm sẽ được tổ chức trong tháng mười hai năm nay, cuộc thảo luận lớn “ Tiêu chuẩn của chân lý” sẽ lôi cuốn sư chú ý của các ngành nghề trong suốt thời gian trước khi kỳ họp được khai mạc .Nhưng kết quả của buổi thảo luận tôi đã biết rồi .
Châu tiên sinh đưa ra những dự đoán chính xác về kết quả hội thảo dựa trên những đánh giá sắc bén của mình mà, nó khác về bản chất so với khả năng “tiên tri sớm giác ngộ “của tôi .
Trong cơ cấu quyền lực hiện nay của huyện Hướng Dương,cơ sở của Nghiêm Ngọc Thành tốt hơn cha nhiều,cơ sở của cha vẫn còn chút non kém,về cơ bản thì không có những đánh giá khác.Dựa vào những việc làm thực tế để làm vững chắc địa vị của mình là điều đương nhiên,tuy thời gian có thể kéo dài hơn một chút.Trong khoảng thời gian này , mỗi bước đi đều phải hết sức cẩn thận.Nếu chỉ cần bước sai một bước thôi thì khó mà có thể biết trước được sẽ xảy ra viêc gì.Cách giải quyết giản đơn và dứt khoát nhất chính là mượn sự giúp đỡ từ phía bên ngoài.
Thời gian này ,cuộc thảo luận sẽ được tiến hành đầu tiên tại huyện Hướng Dương , những tư sản chính trị mà giành được trong buổi thảo luận này là vô cùng to lớn.Nếu như những việc này may mắn mà làm tốt ,tuy không thể nói trước Nghiêm Ngọc Thành và cha có thể thăng chức trong thời gian ngắn hay không nhưng ít nhất giữ được cái địa vị vững chắc kia cũng không thành vấn đề.
“Cha , những bản thảo sơ thẩm ,Cha đều mang về nhà chứ ạ?”
“Không , nhiều như thế ,không thể mang hết về một lần được , phần lớn đều để ở cơ quan rồi”
“Thế , mai con đi tới cơ quan với Cha nhé , con muốn xem”
Cha gật đầu .
Với những công việc như thế này tôi vốn có sự tìm hiểu khá sâu,dù sao Cha cũng đã thừa nhận “thân phận của người ngoài biên chế”của tôi,hàng ngày cùng với Cha tới cơ quan xem bản thảo,tuy có vi phạm quy tắc nhưng dựa vào tuổi của tôi thì người khác đương nhiêm cũng không thể nói gì .
Loading...
Tôi vốn đang đợi bản thảo của Giang Hữu Tín,tôi có chút lấy làm ngạc nhiên vì sau hai ngày đi cùng với Cha tới cơ quan,đã xem qua rất nhiều bản thảo dự thi,nhưng vẫn không thấy tên của người này đâu.Chẳng lẽ ông ta bị loại rồi sao?
“Cha , những bản thảo khác đâu ? những bản thảo không được chọn ở đâu rồi ah ?”
Cha thấy lấy làm lạ nói :“Ở phòng tuyên truyền , bên Lí Thừa Ngạn quản lí ,làm sao không ?”
“Sao…Cha có thể bảo họ đem hết ra được không ạ ?”
“Vì sao?”
“Việc đại sự như thế này,con nghĩ Cha nên tự mình làm thì tốt.Hơn nữa quan điểm của mỗi đều không giống nhau,họ chỉ cần xem nhẹ một chút là khó tránh khỏi là không có bài văn hay tốt,không được vùi dập nhân tài.”
Tôi sớm thì đã nghĩ ra phương án đối phó rồi.
Sau một hồi suy nghĩ Cha gật đầu.
Tôi chắc chắn bước thêm một bước nữa:” Ngoài ra,những người mà đã qua vòng sơ khảo,hồ sơ lí lích của họ Cha đã xem qua chưa ? Những người này cũng không có liên quan gì tới mấy vị lãnh đạo của Công xã ,cho nên cần phải xem xét một cách rõ rang”
Cha cười nói “Con như thế này có phải là đang dạy Cha con phải làm quan như thế nào không?”
Có thể nói ,lần cuộc thi viết tiểu luân này có ý nghĩa quan trọng với huyện Hướng Dương nó giống như là “mở khoa thi ,chon hiền tài”vậy.Không những thông qua hoạt động này mà tiến hành tuyên truyền chính trị cho toàn huyện Hướng Dương , mà những tác giả sau khi được chon sẽ được điều vào làm công việc có liên quan tới tuyên truyền,những nhóm người như thế này sẽ trở thành lưc lượng chính dưới quyền của Cha . Làm rõ những mối quan hệ của họ là điều hết sức cần thiết ,không thể để mọi người giữ trong bóng tối,có cơ hội cho những người bạn thân thiết của cha vào làm.mất thời gian dài hao tổn công sức,đều là vì người khác mà may chiếc áo cưới.
“Yên tâm , việc này thì đã sắp xếp người đi làm rồi “
“thế ạ”
Tôi ngượng cười.Cha chỉ thiếu kinh nghiệm làm quan trong chốc lát thôi , chứ chỉ số IQ không hề thấp ,xem ra Cha còn suy nghĩ thấu đáo hơn tôi nhiều.
“Trưởng phòng Thừa Ngạn đâu? “tôi Liễu Tấn Tài đây”
Cha nhấc điện thoại lên gọi.
“….hãy cử người mang tất cả những bản thảo đã nhận được mang sang phòng cho tôi ….à,tôi muốn xem kĩ lại một lần nữa …à, được ,tôi sẽ đợi.”
Động tác của Lí Thừa Ngạn khá nhanh nhẹn , chưa tới hơn mười phút ,thì đã cử mấy cán bộ vội vàng ôm cả 1 chồng bản thảo tới rồi.
“Liễu chủ nhiệm ,tất cả những bản thảo đó đều ở đây , tất cả có 1920 cuốn”
Nhìn cả một chồng bản thảo to như một trái núi nhỏ,tôi liền thở dài một hơi.Xem ra người mà chưa từng làm qua việc chỉnh lí những bản thảo với số lượng lớn như thế này chỉ coi đây chẳng qua chỉ là những tờ giấy bình thường mà thôi.Chưa từng thử tưởng tượng khi hai trăm bài tiểu luân mà tập chung lại thì sẽ đồ sộ như thế này .
Cha cũng ngây ra .
Những bản thảo này mà xem hết,có lẽ phải mất mấy ngày. Cha lại đồng ý với Nghiêm Ngọc Thành,sẽ nhanh chóng hoàn thành.Nhưng người ta đã mang tất cả tới đây rồi,cũng không thể nói lộ ra cái điểm yếu của mình được.
“khổ cho mọi người rồi cứ để đây ,tôi sẽ từ từ xem “
Cha lờ mờ trả lời.
Lí Thừa Ngạn kính cẩn vâng một tiếng,cũng không hỏi nhiều,đưa mấy cán bộ đi cùng về.Trước khi quay đầu đi cũng không quên gật đầu chào tôi,ông ta cũng rất thấu đáo,cho dù tôi chỉ là một đứa trẻ nhưng cũng không muốn thất lễ.
Nhìn cái chồng bản thảo này, hai cha con cùng cười đau khổ.
“Cha ,cha cứ làm việc của cha đi,con xem trước một chút,những cái nào có giá trị con sẽ đưa cho Cha xem.
“Được”.
Những bản thảo mà Lí Thừa Ngạn mang tới đã sắp xếp đề tài không giống nhau ,sau khi phân loại xong .Tôi cũng chỉ chú ý tới cái tên Giang Hữu Tín,nếu như hôm nay không thu nhỏ phạm vi lại.Cái chủ ý của tôi ,cũng không thể để cho Cha một mình đảm đương được.
Cách mà tôi chọn cũng khá đơn giản,đầu tiên cứ xem lướt qua.Xem đến bài văn nào tương đối hay,câu cú được thì để sang một bên, sẵn sàng xem cẩn thận,còn những bản nào kém quá thì bỏ qua luôn .Ở phương diện nội dung ,tôi cũng không để ý lắm.
Hoạt động viết tiểu luận có tính chính trị mạnh như thế này, chủ đề rõ ràng, những chỗ nhỏ tuy có cao thấp ,chuyên môn thì không khác mấy so với nền tảng. Chỉ cần viết hay,tư tưởng rõ ràng, viết ra một tác phẩm tôt.Đương nhiên, đối với cái huyện Hướng Dương nhỏ bé này mà nói,phải nghĩ tới “Nhật Báo Ngọc Châu” hay “Nhật Báo Tỉnh N”,đó chính là những điều ,những cái làm người khác phải chú ý tới.
Cả một buổi chiều,xem những bản thảo này xong đầu tôi như muốn nổ tung ,mắt như hoa lên,kết quả thì cũng chẳng có gì đáng kể cả ,những bản hay thì cũng chẳng chọn ra được mấy .Có thể thấy Lí Thừa Ngạn bọn họ cũng đã bỏ ra không ít công sức ,không giữa lại những tư lợi riệng.Cái làm tôi cảm thấy chán nản nhất vẫn là không thể tìm thấy bản thảo của Giang Hữu Tín đâu cả .Chẳng lẽ sau khi vượt qua lại xảy ra sai lầm,cái huyện Hướng Dương này không có ai tên Giang Hữu Tín sao?
Hay là ông ta dùng bút danh.
Tôi liền cho rằng giả thuyết thứ hai này là sai .
Đây là hoạt động cần phải dùng tới tên thật,không cho phép dùng bút danh, đằng sau bản thảo còn yêu cầu ghi rõ họ tên thật ,đơn vị công tác hoặc địa chỉ nhà riêng.Rõ ràng biết là sau khi trúng tuyển thì sẽ được phân việc,chẳng nhẽ lại có ai đó không ghi đầy đủ thông tin cá nhân sao?
Tôi càng nghĩ càng thấy khó hiểu, vội vàng ăn cho xong bữa trưa,chào Cha rồi lại vội vàng chạy tới nhà Nghiêm Ngọc Thành tìm Giải Anh.
“ô,Tiểu Tuấn đến đó à, ăn cơm chưa….. lại đây,ăn lê đi”
Giải Anh mỉm cười chào tôi.
Nghiêm Ngọc Thành đang ngồi ăn cơm tại bàn ăn ,thấy tôi tới,liền tỏ ra vui mừng cười .
Tôi cũng không khách sáo, nhận miếng lê từ ông và ăn ,hỏi :”Dì Giải à,anh Nghiêm Minh đâu ạ?”
“Nó á,vừa nghỉ hè cái là đi chơi cùng với các bạn rồi,cũng không muốn nghĩ,sang năm phải thi đại học rồi …à,Tiểu Tuấn,nghe nói cháu thi được hai trăm điểm ah?’
Tôi cười nói “Chỉ là gặp may thôi ạ”
“Đứa trẻ này, khiêm tốn quá “
Nghiêm Ngọc Thành nghe thấy tiếng của tôi, châm điếu thuốc xong liền từ trong phong sách đi ra ,hỏi:”Tiểu Tuấn, đến tìm ta có việc gì ?”
“Không có việc gì đâu ạ, cháu tìm Dì Giải ạ”
Giải Anh lấy làm ngạc nhiên hỏi “Tìm dì á”
Tôi trước đây hoặc là tìm Nghiêm Ngọc Thành hoặc là tìm Nghiêm Phi ,chứ chưa từng tìm dì.
“vâng a,dì Giải,cháu muốn hỏi tên vị thầy giáo thời trung học ạ …Cha cháu cần.”
Sau khi suy nghĩ ,vẫn là đổ hết trách nhiệm lên đầu của Cha.
“Cha cháu cần làm gì?”
Nghiêm Ngọc Thành có chút không hiểu,Cha tôi vốn không phải là người phụ trách vấn đề giáo dục.
“Có thể là muốn xây dựng góc tường ạ“
Tôi liền cười .
Trước mắt thì công việc vẫn là được coi trọng hàng đầu,Nghiêm Ngọc Thành vẫn hết sức ủng hộ Một góc của bộ tuyên truyền mà có thêm lĩnh vực giáo dục nữa thì cũng rất tốt.
Thấy Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, Giải Anh nói: “Ây da, điều này thì phải đến văn phòng xem,sau khi tan ca chiều dì sẽ đem đến cho cháu”.
Đương nhiên tôi cũng không muốn đợi tới lúc đó, ngày mai đã hết hạn rồi,cần phải tận dụng thời gian.Tôi quyết định chiều nay trực tiếp tới phòng giáo dục tìm Giải Anh để lấy cái tên này.Đúng lúc bước chân ra khỏi cửa ,thì nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Phi,trong lòng có cảm xúc khó gọi tên,liền tiến lại gần cô nói vài lời thì thầm.Nghiêm Phi không nín được liền mỉm cười đồng ý , đôi mắt to tròn của cô lộ ra một chút e dè.
Tôi nói là: "Chiều nay tôi sẽ đưa cô đi mua sách báo,nhưng phải gọi tôi là anh”
Vốn những cô gái ở tuổi này thích những người chính chắn,Nghiêm Phi lớn hơn tôi một tuổi,tuy gọi can tâm tình nguyện gọi tôi là anh,tuyệt nhiên không chỉ là vì những quyển sách kia.Có thể thấy trong lòng của cô ấy ,tôi có một vị trí thật sự không giống như những người khác.
Mạc Phi cô ấy đã chấp nhận cách gọi con rể của Cha cô ấy?
Haha, quỷ thần ơi ? Vẫn còn quá sớm !
Đi làm chiều không lâu, tôi một mình đến phòng giáo dục tìm Giải Anh , lấy được cái tên đó, vội vàng tìm tới trường trung học, cũng chính là trường trung học Lục Trung của huyện Hướng Dương,chủ nhiệm lớp mười,mười một kiêm thầy giáo ngữ văn chính là Giang Hưũ Tín.
Tôi quyết định tới trường trung học Thạch Mã tìm ông ta.Nhưng bây giờ lại là nghỉ hè nên không biết ông ta có còn ở trường hay không. Khi nghỉ hè thì có chế độ trực hè,ông ta lại chưa có vợ,trẻ tuổi nên khả năng ông ta có mặt ở trường là rất cao.
Khu Thạch Mã và Đài Sơn đều cách xa trấn Hướng Dương ,nhưng cơ quan của khu Đài Sơn cách trấn Hướng Dương tới hơn mười cây,còn Thạch Mã thì gần hơn,chỉ khoảng sáu ,bẩy cây.Khu vực làm việc của Thạch Mã cũng không xa,đi khoảng 1 giờ là tới nơi.
Đứng trước cổng lớn của phòng giáo dục,nhìn những bùn đất xung quanh đấy,tôi đột nhiên bắt đầu nghi ngờ quyết định vừa rồi của mình có phải là nóng vội quá hay không.Quay trở lại hai năm trước, suy nghĩ rất nhiều khi vẫn không ngừng ở lại thế kỉ 21 này.Trước đây tuy chỉ là người làm công,ra khỏi cửa nhiều khi đi xe thay cho đi bộ, còn bây giờ thì đi đâu cũng tìm thuê xe.
Thôi thôi ,trước đây anh ta là chồng của chị cả tôi,phơi nắng một hồi thì phơi một hồi .
Đi đến giữa cửa Lục Trung,cho dù toát hết cả mồ hôi ,nhưng lại không cảm thấy nản mà vẫn cố gắng mà bước tiếp. Đây là cơ thể của một đứa trẻ chín tuổi, trải qua gần một tháng khổ luyện tôi đã trở lên khỏe khắn khác xa so với mong đợi ,cùng với vẻ bên ngoài tráng kiên của tuổi bốn mươi còn bên trong thì đã bắt đầu già nua,cũng không thể trong cùng một này mà nói được.
Trong phòng tiếp dân vẫn đang có một ông già đang trực.Đây không phải là tình tiết trong một bộ phim hay một cuốn tiểu thuyết nào cả,công việc truyền đạt này,cả nước thì hầu hết đều là những người già như thế này phụ trách.Ngoài những cơ quan quan trọng thì mới có ngoại lệ.
Ông lão đó nhìn tôi,hỏi qua loa vài câu.
Đứa trẻ chin tuổi,không nằm trong phạm vi ông cần quan tâm.
“Ông ạ,thầy giáo Giang Hữu Tín có ở trường không ạ ?”
“Đáng lẽ là có,nhưng hôm nay không thấy thầy đâu cả .”
Nghe lời của ông lão tôi vô cùng sung sướng,xem ra dự tính của tôi là đúng.
“Thế thầy ấy ở phòng nào ạ?”
Ông cụ không trả lời ngay mà hỏi lại tôi, “Cháu là con cái nhà ai,tìm thầy Giang làm gì?”.
“Cháu tên là Liễu Tuấn,Cha cháu học cùng trường với thầy Giang ạ”.
Thực ra điều này cũng chẳng có liên quan gì tới nhau, một năm tại trường Ngọc Châu không biết có bao nhiêu học sinh tốt nghiệp, nếu như nói đến những bạn cùng trường, thật sự là nhiều vô kể. Nhưng ông lão cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều liền chỉ phòng thầy Giang cho tôi có ai lại đi nghi ngờ một đứa trẻ con.
“À, thầy Giang ở kí túc xá phía sau,tầng 4,phòng 405,phía trên cửa phòng có ghi số đó.”
Khi trước tôi học ở Lục Trung năm lớp mười,mười một thì đấy là nơi khá quen thuộc với tôi.Nhưng đó là việc của những năm 1988,cách đây cũng phải tới cả chục năm.Lục Trung mười năm sau,mới xây dựng lại kí túc xá và các phòng học,những tầng lầu cũ thì bỏ.Cái bây giờ tôi nhìn thấy chính là những gì còn lại khi chưa được tu sửa.
Cũng may Lục Trung cũng không lớn lắm,theo chỉ dẫn của ông cụ tôi cũng dễ dàng tìm thấy căn phòng 405.
Cửa phòng đóng,tôi lắng nghe một chút,dường như không có âm thanh gì,không biết trong phòng có ai không.
“Thầy Giang ,Giang Hữu Tín có nhà không?’
Ngay lúc đó có tiếng bật đèn ,có người ra mở cửa.
Cửa mở ra ,một khuôn mặt quen thuộc liền hiện ra trong mắt tôi.Không sai ,chính là ông ý,Giang Hữu Tín,chồng của chị gái tôi,dáng cao gầy,lông mày nhạt,khuôn mặt góc cạnh,đem theo phong độ của người tri thức.
“Bạn nhỏ, cháu tìm ai?”
“Tìm thầy ạ,thầy là Giang Hữu Tín ạ?”
“Thầy là Giang Hữu Tín ,cháu là…”
Giang hữu tín vô cùng ngạc nhiên nhìn ngó một lúc,không thấy có ai khác cả ,rõ ràng chỉ có một mình tôi.lại không biết tôi là ai,đến tìm có việc gì .
Tôi cười nói: "Thầy Giang,để khách đứng ở ngoài cửa sao ạ,không để khách vào nhà sao?”
Giống như trong kí ức trước đây trong tôi,thầy vẫn là người lịch sự,lập tức xin lỗi cười nói: “Xin lỗi, mời vào”
Tôi bước vào trong, một căn phòng hết sức đơn giản chỉ bày biên có một chiếc giường một chiếc bàn và hai cái đèn,trên đầu giường và trên mặt bàn có vài quyển sách, ngoài ra không có gì khác.
Tôi liền ngồi xuống mở vài cuốn sách ra xem, là “Tư trị thông giám”của tác giả Tư Mã Quang, bất giác gật đầu.
Giang Hữu Tín vô cùng ngạc nhiên với cuộc viếng thăm bất ngờ của tôi,xoa tay hỏi: “Bạn nhỏ,cháu tìm ta có việc gì không?ai bảo cháu tìm ta ?”
Tôi đi luôn vào chủ đề chính: "Cháu là Liễu Tuấn,là con trai của phó chủ nhiệm ủy ban huyên Liễu Tấn Tài ,được cử tới tìm thầy.”