-Bùm bùm...
-Thình thịch!
-Thình thịch!
Xe hoa chạy nhanh tới trước cửa khách sạn, cô dâu chú rể từ trên xe bước xuống,
tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, vô số pháo giấy màu bắn lên trong không
trung, tạo thành từng trận mưa ruybăng đẹp mắt, còn có không ít cánh hoa màu đỏ được tung lên trong không khí!
Ngụy Bằng Trình và Hoa Luyến Anh mang theo nụ cười hạnh phúc, trong tiếng chúc phúc của mọi người đi trên thảm đỏ.
-Cô dâu thật xinh đẹp!
Kim Diệc Phi và La Phi Phi cùng đồng thanh tán thưởng không ngừng, nhưng
không hề hay biết ẩn chứa sau vẻ mặt đó có bao nhiêu chua xót.
Loading...
-Chúc những người có tình trong thiên hạ sẽ trở thành thân thuộc!
Phương Minh Viễn cũng thành tâm thành ý chúc phúc nói. Vu Nhị khẽ lướt mắt trên gương mặt hắn.
Ngụy Bằng Trình và Hoa Luyến Anh tiến vào khách sạn, đám đông tụ tập ở cửa khách sạn cũng đều bước theo.
-Tổng giám đốc Hạng!
Một giọng nói vang lên, ba an hem Hoa Quốc Hùng vội vàng bước nhanh tới, nhiệt tình chào hỏi Hạng Quân.
-A, ông chủ Hoa, chúc mừng chúc mừng!
Hạng Quân cười to nói:
-Hôm nay là ngày đại hỉ của ông! Tôi vừa nhìn thấy rồi, chú rể quả là một
nhân tài! Mới ba mươi tuổi đầu mã đã có thể ngồi vào vị trí cán bộ trung tần ở đài truyền hình tỉnh, cũng có thể nói là sự nghiệp khá thành
công! Quý thiên kim quả là có mắt nhìn người!
Phương Minh Viễn và Vu Nhị ở một bên, cố nén cười! Hạng Quân này, biết rõ Hoa Quốc Hùng
chướng mắt với con rể của mình, lại cố tình khen Ngụy Bằng Trình trước
mặt mọi người, là cố tình chửi mắng Hoa Quốc Hùng đây mà!
Hoa Quốc Hùng gương mặt tươi cười bỗng cứng đờ lại. Nhưng hắn lập tức lại cười lớn nói:
-Tổng giám đốc Hạng, ngài lại đề cao nó quá rồi, so với tổng giám đốc Hạng
thì hắn có là cái gì đâu! Hôm nay tổng giám đốc Hạng có thể tự mình tiến đến, thật sự là rất nể mặt chúng rồi! Từ nay về sau, còn cần tổng giám
đốc Hạng chiếu cố hơn cho đứa cháu này!
Kỳ thật Hạng Quân mới chỉ hơn ba mươi tuổi, so với Ngụy Bằng Trình cũng là bằng tuổi, chỉ có điều Hoa Quốc Hùng luôn luôn coi Hạng Quân ngang hàng. Bọn họ đương nhiên là thấp hơn một lứa rồi!
-Không dám nhận, không dám nhận!
Hạng Quân liên tục khoát tay nói.
-Việc này có cái gì không dám nhận hay sao?
Hoa Quốc Hùng khoát tay chặn lại nói:
-Anh là huynh đệ tương giao của ta. Bọn chúng có thể gọi một tiếng chú Hạng, chính là phúc phận của chúng rồi!
-Thế sao được!
Hạng Quân vẻ mặt đau khổ nói:
-Ông chủ Hoa, tôi thật sự không dám nhận! Chỉ sợ ông không biết, con rể của
ông chính là bạn tốt kiêm đồng sự của chủ nhiệm Vu, tôi nào dám chiếm
lợi! Chúng ta giới thiệu một chút nhé!
Hoa Quốc Hùng kỳ thật đã
sớm thấy được Phương Minh Viễn và Vu Nhị đứng ở bên cạnh Hạng Quân, chỉ
có điều Hạng Quân không chính thức giới thiệu, hắn cũng không dám liều
lĩnh tiến đến trước, nếu chẳng may làm đối phương mất hứng, đây chẳng
phải là lợn lành chữa thành lợn què sao!
-Chủ nhiệm Vu?
Hoa Quốc Hùng có chút mơ hồ, không phải nói là cậu Phương hiện đang ở đây
sao, tại sao lại nhảy ra cái người là chủ nhiệm Vu này.
-Ông chủ
Hoa, vị này chính là chủ nhiệm Vu Nhị của đài truyền hình. Đừng vì diện
mạo xinh đẹp mà xem thường cô ấy, cô ấy đã theo học ở trường đại họa
Giao Thông Tây Bắc, là cao đồ của Giám đốc sở Tô! Tôi cũng là nhờ có cô
ấy mới biết được, hoá ra hôm nay là ngày đại hỉ của quý thiên kim!
Hạng Quân cười nói:
-Chủ nhiệm Vu, vị này là ông chủ Hoa của tập đoàn Thanh Phong, là cha vợ của chú rể Ngụy Bằng Trình. Tập đoàn Thanh Phong, là nhà cung cấp chủ yếu
cho nhà hàng chúng ta ở tỉnh Tần Tây.
Vu Nhị mỉm cười vươn tay nhẹ nhàng bắt tay Hoa Quốc Hùng nói:
- Ông chủ Hoa đừng nên nghe tổng giám đốc Hạng nói hươu nói vượn, Luyến
Anh là cô gái tốt, Bằng Trình có thể có một vị hiền thê tốt như vậy, là
phúc khí của hắn. Cũng phải cảm tạ ông chủ Hoa, đã nuôi dưỡng được một
cô con gái tốt!
Vu Nhị đối với Hoa Quốc Hùng, cũng oán trách
không nhỏ! Ngụy Bằng Trình không chỉ là người mà cô xem trọng, còn là
đồng nghiệp tốt, bạn tốt của cô, trong một ngày lễ trọng đại nhất đời
người như thế này, Hoa Quốc Hùng lại muốn cho hắn phải khó chịu, sao có
thể bảo Vu Nhị có thiện cảm tốt đối với ông ta được.
Hoa Quốc
Hùng sắc mặt có chút ửng đỏ, cười xấu hổ, ở trong xã hội lăn lộn lâu như vậy, hắn đương nhiên là nghe ra được ý tứ của Vu Nhị trong câu nói này. Nhưng hiểu được thì đã làm sao? Quan hệ giữa Vu Nhị và Hạng Quân cũng
không tệ, lại là cán bộ đài truyền hình tỉnh, còn có Giám đốc sở làm hậu phươn. Mặc dù Hoa Quốc Hùng không nhớ rõ ở tỉnh này có ban ngành nào,
vị Giám đốc sở nào họ Tô, nhưng chỉ cần là Giám đốc sở, thì cũng không
phải là người mà hắn Hoa Quốc Hùng có thể dễ dàng trêu chọc được. Bọn
quan viên đó, chỉ cần có nói mấy câu, là có thể đem tâm huyết của anh
phá hủy trong chốc lát!
Đương nhiên, quan trọng hơn là, Hoa Quốc
Hùng đã nhìn thấy, Phương Minh Viễn đứng ở bên cạnh Vu Nhị. Là nhà cung
cấp hàng quan trọng cho nhà hàng chi nhánh của Phương gia, Hoa Quốc Hùng ở mấy năm trước đã từng có vài lần tiếp xúc với Phương Minh Viễn, mặc
dù cũng chỉ nói hời hợt mấy câu, nhưng Hoa Quốc Hùng lại lưu lại ấn
tượng cực kỳ sâu sắc!
Mặc dù mấy năm này, Phương Minh Viễn cũng
đã thay đổi nhiều, nhưng Hoa Quốc Hùng liếc mắt một cái vẫn nhận ra
được. Vu Nhị xinh đẹp như vậy, ai biết cô và Phương Minh Viễn rốt cuộc
là có quan hệ như thế nào, Hoa Quốc Hùng cũng không muốn tìm phiền toái
cho mình.
-Ông chủ Hoa, vị thanh niên tài tuấn này là phụ tá của
tôi, Minh Viễn, các vị trước kia đã từng gặp mặt phải không, chắc cũng
không cần tôi phải nói thêm nhiều nhỉ?
Hạng Quân vừa nói với Hoa
Quốc Hùng, vừa nháy mắt ra dấu. Hoa Quốc Hùng chỉ ngạc nhiên một chút,
liền kịp phản ứng lại, Phương Minh Viễn hiển nhiên là không muốn bại lộ
thân phận của mình trước mặt mọi người.
Phương Minh Viễn cười cười, vươn tay ra bắt tay Hoa Quốc Hùng:
-Ông chủ Hoa, chúng ta đúng là đã từng có vài lần gặp mặt, không biết ông
chủ Hoa còn nhớ tôi không? Lúc này đây, trước vẫn phải chúc mừng ông chủ Hoa có được rể hiền, từ nay về sau lại có thêm một người thân! Chủ
nhiệm Ngụy còn trẻ mà đã thành công, ở đài truyền hình cũng là thanh
niên nòng cốt, ông chủ Hoa thật là hảo có phúc!
Hoa Quốc Hùng
trong lòng không khỏi ai thán, có mấy câu này của Phương Minh Viễn, giá
trị con người của Ngụy Bằng Trình liền nổi bật hẳn lên, cho dù mình muốn dạy dỗ hắn, cũng phải suy nghĩ một chút vạn nhất sự tình truyền đến tai Phương Minh Viễn, sẽ gây ra hậu quả gì! Nhưng hắn nghĩ lại, không khỏi
có chút mừng thầm, mặc kệ Ngụy Bằng Trình rốt cuộc là lọt vào pháp nhãn
của Phương Minh Viễn như thế nào, đây cuối cùng vẫn là chuyện tốt! Với
mạng lưới quan hệ của Phương Minh Viễn ở tỉnh Tần Tây, tập đoàn Thanh
Phong nếu có thể dựa vào mối quan hệ giữa Ngụy Bằng Trình và Phương Minh Viễn, đối với sự phát triển của Thanh Phong không nghi ngờ gì là một
việc quá tốt!
-Trợ lý Minh thật sự là đã đề cao Bằng Trình rồi,
nói như vậy, sẽ làm cho hắn sinh lòng kiêu ngạo! Ngày sau, còn hy vọng
trợ lý Minh có thể...
Hoa Quốc Hùng chần chừ một chút mới nói tiếp:
-Chiều cố nhiều hơn cho Bằng Trình.
Mặc dù đa số mọi người đều đã tiến vào khách sạn, nhưng ở bên ngoài vẫn còn mấy người, trong đó bao gồm Kim Diệc Phi và La Phi Phi, còn có Hoa Quốc Hạo và Hoa Quốc Như. Mấy người lúc này cũng đã ngây dại thần người ra
rồi.
Hoa Quốc Hùng và Hạng Quân, Vu Nhị khách khí với nhau, thậm
chí trong giọng điệu còn mang theo vài phần lấy lòng, bọn họ đều có thể
lý giải được, nhưng Hoa Quốc Hùng tại sao phải đối với Phương Minh Viễn
khách khí như vậy? Thậm chí còn không tiếc đem chính mình giảm thấp tới
mức cùng hắn bình đẳng tương giao, còn đem cả Ngụy Bằng Trình ra nhờ
Phương Minh Viễn chiếu cố! Mà nghe Hạng Quân giới thiệu, hắn chẳng qua
cũng chỉ là trợ lý của Hạng Quân. Mặc dù nhiều khi, trợ lý cũng chính là nửa cán bộ, là ứng viên tương lai cho vị trí cán bộ cao tầng của công
ty, nhưng Hoa Quốc Hùng lại như thể là đang đối mặt với một đại nhân vật vậy? Hơn nữa càng làm bọn hắn cảm thấy giật mình chính là, đứng ở một
bên Hạng Quân và Vu Nhị, đối với hành động dị thường của Hoa Quốc Hùng,
không ngờ lai coi như một chuyện bình thường!
-Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, tôi không làm ông chủ Hoa chậm trễ nữa, bởi vì tới gấp gáp, nên
cũng không có chuẩn bị được lễ vật gì, mong ông chủ Hoa bỏ qua cho!
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
-Tổng giám đốc Hạng, chủ nhiệm Vu và trợ lý Minh có thể tự mình đến tham dự,
đã là nể mặt tiểu nữ và Bằng Trình lắm rồi! Bọn họ sao còn tư cách gì
yêu cầu xa vời như vậy!
Hoa Quốc Hùng liên tục khoát tay nói:
-Ba vị, mời! Chúng ta cùng nhau vào đi thôi!
Bởi vì xe hoa đến chậm hơn nhiều so với lúc ban đầu dự tính, cho nên ngay
khi khách nhân ngồi xuống, hôn lễ liền lập tức bắt đầu. Phương Minh Viễn có thể thấy được, hôn lễ quy cách tuy rằng cao sang hơn gia đình bình
thường, nhưng so vớ thân gia của Hoa Quốc Hùng, thì hiển nhiên là có
chút không tương xứng. Khi xe hoa còn đang đi vòng vòng ở bên ngoài, và
cả trước khi hôn lễ bắt đầu, cũng không thiếu những khách nhân vội vã
chạy tới tham gia hôn lễ, hiển nhiên đều là do mới được Hoa gia thông
báo. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Ngụy Bằng Trình
và Hoa Luyến Anh, Phương Minh Viễn đã cảm thấy buổi hôn lễ này hoàn mỹ
lắm rồi.
Cuối buổi hôn lễ, cô dâu chú rể bắt đầu đi từng bàn mời
rượu, Ngụy Bằng Trình và Hoa Luyến Anh sau khi kính qua song phương cha
mẹ và các bậc bề trên, liền đi tới trước bàn Phương Minh Viễn, mời rượu
Hạng Quân và Vu Nhị.
Rất hiển nhiên, hai người đã biết, sở dĩ Hoa Quốc Hùng thay đổi chủ ý, tham gia buổi hôn lễ, nguyên nhân chủ yếu là ở chỗ Hạng Quân, mà bọn họ đều không quen biết, Hạng Quân sở dĩ có thể
biết được tin tức, mà giúp bọn họ, là xem như đã nể mặt Vu Nhị!
-Vu Nhị, hôm nay nhờ có em hỗ trợ! Bằng không...
Ngụy Bằng Trình đôi mắt có chút đỏ lên, dù sao hắn cũng không hy vọng trong
ngày đại hỉ này, để cho vợ mình phải tiếc nuối điều gì, bằng không mà
nói, hai vợ chồng họ buổi sáng mai lại phải đặc biệt đi tới Hoa gia, cố
gắng lần cuối!
Trong lúc bọn họ đều cho rằng tiếc nuối cả đời này không cách nào tránh khỏi, thì sự tình lại xảy ra biến hóa khôn lường!
Cái này gọi là đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Ngụy Bằng Trình tuy
rằng không nói gì thêm, nhưng ân tình này hắn sẽ luôn ghi nhớ trong
lòng!