Tần Vận đi vào giấc mơ, ở trong mơ nàng cảm giác cái đồ vật to cứng của con trai đang tiến vào trong cơ thể mình làm cho nàng rất thoải mái đồng thời cũng rất sợ hãi, cũng có một loại cảm giác kích thích mãnh liệt. Loại cảm giác kích thích này ngày càng mạnh hơn, Tần Vận dần dần trở nên không kìm chế được, trong giây lát cơ thể nàng cứng đờ cảm giác sảng khoái khi đạt đến đỉnh phong sau đó nàng giật mình tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh lại, Tần Vận phát hiện mình cùng con trai thay đổi tư thế ngủ, đổi thành nàng đem một chân khoát lên trên người con trai hơn nữa bản thân còn liều mạng uốn éo vòng eo để bên dưới của hai người không ngưng va chạm nhau. Cảm giác sảng khoái vừa rồi là từ chỗ này tới sao, Tần Vận mắc cỡ xém chút nữa không dám mở mắt ra, vụng trộm liếc con trai một cái thấy hắn đang còn ngủ say, nàng lúc này mới yên tâm nhẹ nhàng nhúc nhích cơ thể xoay người lại. Nàng cảm giác ở giữa hai chân nhớt nhớt khó chịu bèn ngồi dậy nhìm xuống dưới thì thấy quần lót của mình đã ướt đẫm, không những vậy trên áo ngủ của nàng cũng dính không ít vết nước, sắc mặt trở nên đỏ ửng. Sau đó, nàng lặng lẽ bước xuống giường cố gắng chống cơ thể đang như nhũn ra đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trở lại phòng ngủ, Tần Vận nhìn khuôn mặt còn có chút non nớt của con trai ngẩn người, trải qua cuộc nói chuyện tối hôm qua cùng với sự việc ngày hôm nay, nàng cũng không rõ bản thân mình đối với con trai cuối cùng là cảm giác gì. Mặc dù vẫn giống như lúc trước yêu thương nhưng lại giống như có thêm một ít tình cảm đặc biệt khác, loại cảm giác đặc biệt này để cho trong lòng nàng rối loạn, nàng không dám suy nghĩ nữa sợ con trai biết sẽ coi thường người mẹ này. Nàng lại nhìn thoáng qua chỗ đang phồng lên giữa hai của con trai để nàng càng thêm rõ ràng con trai đã lớn rồi, sau này đành phải có chút cấm kị. Mặc dù không nỡ nhưng nàng vẫn quyết định từ nay trở đi không ngủ cũng phòng với con trai nữa.
Tần Vận làm đồ ăn sáng xong gọi Vu Đồng ba lần hắn mới chậm chạp xuống giường, rửa mặt xong hắn ngồi xuống bàn lấy đồ ăn sáng nhét vội vào miệng vừa nhai vừa nói: - Chào mẹ con đi học.
Tần Vận buồn cười nhìn hắn: - Đi học? Không phải hôm nay con được nghỉ hè hay sao?
Vu Đồng sững sờ, sau một lát mới kịp phản ứng: - Đúng rồi thế mà con quên mất, giờ con lên phòng ngủ nữa nhé! - Nói xong, hắn đang chuẩn bị chảy vào phòng ngủ thì bị Tần Vận gọi lại.
- Cùng cùng ngồi xuống đây mẹ có chuyện muốn nói với con. - Tần Vận nói xong lại nhớ đến chuyện lúc sáng hai má trở nên đỏ hơn.
Vu Đông ngồi xuống, hỏi: - Có chuyện gì vậy mẹ?
Tần Vận do dự một chút rồi nói: - Mẹ muốn nói là con cũng đã lớn rồi, từ nay về sau đừng cùng ngủ chung với mẹ nữa.
Vu Đồng cũng đã sớm cảm thấy không thoải mái, công pháp mà hắn tu luyện vổng làm cho dục vọng của hắn rất mạnh, mặc dù mới mười hai tuổi nhưng khả năng về chuyện ấy đã sớm phát triển mạnh rồi. Mỗi ngày ôm Tần Vận ngủ đã khiến hắn kiềm nén không được cho nên mặc dù không muốn nhưng vẫn gập đầu nói: - Vậy được rồi, con đi vào dọn dẹp tối nay con sẽ chuyển qua phòng bên cạnh ngủ. - Hắn nói xong còn lén lén nhìn xuống dưới bụng của mình.
Loading...
Tần Vận nhìn thấy hành động của hắn còn tưởng rằng hắn vì cơ thể thay đổi mà ngại ngùng nên có chút nghịch ngọn cười nói: - Còn có, mấy ngày nữa là đến sinh nhật con rồi, đến lúc đó mẹ sẽ xin nghỉ vài ngày đưa con đi chơi, con muốn đi chơi ở đâu?
Vu Đồng gãi gãi đầu: - Con cũng không biết nên đi đâu nhưng mà chỉ cần ở cùng với mẹ thì nơi nào cũng được.
Tần Vận cười cười không nói gì nữa, chuẩn bị một ít đồ rồi đi làm. Vu Đồng rảnh rỗi không có việc gì nên đi vào gian phòng bên cạnh dọn dẹp sạch sẽ, buổi tối tắm rửa xong liền trực tiếp qua phòng bên kia. Một đêm này, hai người đều không thể ngủ ngon, có cảm giác như vừa bị mất cái gì đó làm cho trong lòng cảm thấy trống trải, mất mát.
Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật của Vu Đồng, Tần Vận đã xin nghỉ từ hôm qua, mẹ con hai người từ sáng sớm đã thu dọn xong đồ đạt chuẩn bị xuất phát đi đến Hoàng Sơn. Tần Vận đã sớm muốn đi đến đó nhìn ngắm ngọn núi nhưng công việc bề bộn nên vẫn chưa có thời gian đi. Làn này, nàng cuối cùng cũng đạt được ước nguyện, hơn nữa cuối ngày chính là sinh nhật của Vu Đồng, nàng nghĩ đến lúc đó tặng quà sinh nhật lần thứ mười ba cho Vu Đồng ở trên đỉnh núi.
Ở thời đại này các phương tiện giao thông vẫn còn rất lạc hậu, máy bay thì không có mà hai người càng không muốn chen chúc trên xe lửa nên chỉ có thể ngồi xe hơi. Đi quãng đường bốn trăm dặm mất gần bảy giờ đồng hồ, lúc đến được chân núi đã hơn ba giờ chiều. Hai người không còn cách nào khác đành ở lại dưới chân núi một đêm đợi sáng ngày mai bắt đầu lên núi.
Mặc dù thời đại này rất nhiều phương tiện giao thông vẫn chưa có nhưng có những cái mà mười năm sau không cách nào so sánh được đó là phong cảnh nơi đây được bảo tồn hoàn hảo, không bị các công ty du lịch thay đổi nên vẫn còn giữ được nét hoan sơ, quang cảnh hiện tại so với lúc Vu Đồng còn sống đẹp hơn rất nhiều.
Trên đường đi, hai người cứ đi một đoọa lại ngừng một chút để nghỉ ngơi ngắm nhìn không ít cảnh đẹp, Vu Đồng còn mang Tần Vận đi đến chỗ vách núi mà trước kia hắn nháy xuống. Tần Vận thấy vách núi này không có chỗ nào đặc biệt nên đối với việc tại sao Vu Đồng lại mang nàng đến đây có chút khó hiểu. Vu Đồng trong lòng thì đang than thở, vận mệnh của mình và Tần Vận thay đổi đến giờ bắt đầu chính là từ nơi đây, chỉ có một điều đang tiếc là vị đại thần thượng cổ đã thay đổi vận mệnh của họ đã không biết ở đâu, sợ là lành ít dữ nhiều.
Bỏ qua những suy nghĩ không vui trong đầu, Vu Đồng tiếp tục trèo lên cùng Tần Vận. Cuối cùng, lúc năm giờ chiều hai người đã leo đến nơi cần đến, phong cảnh ở đây rất đẹp bên trên có bầu trời rộng lớn, dưới chân có những dãy núi chạy dài liên miên không dứt, xung quanh xương mù làm cho nơi đây càng thêm huyền ảo. Tần Vận để hai tay trước miệng làm giống một cái loa há miệng hô to như một cô gái nhỏ nghịch ngợm.
Nhìn thấy Tần Vận vui vẻ như vậy làm cho Vu Đồng trong lòng rất là sung sướng, đi lên nhẹ nhàng ôm vòng eo nhỏ của nàng, nói khẽ: - Chúng ta hôm nay ngủ lại ở chỗ này được không mẹ? Nghe nói buổi tối ngắm trăng ở chỗ này sẽ có cảnh tượng rất đẹp hơn nữa ngày mai chúng ta có thể xem được mặ trời mọc.
Tần Vận rất động tâm nhưng có chút chần chờ, nói: - Chỗ này có cho người ta ở lại qua đêm sao?
Vu Đồng mỉm cười, đã tính trước mọi việc, nói: - Mẹ yên tâm đi, bọn họ sẽ đồng ý!
Quả nhiên, bọn họ ở chỗ này cũng không có nhân viên nào đến đuổi bọn họ xuống núi, đương nhiên tất cả những việc này là do Vu Đồng sử dụng một ít thủ đoạn mới có.
Mặc dù âm lịch hôm nay đã là ngày mười tám, mặt trăng cũng khoảng tám giờ mới bay lên hơn nữa cùng không tròn nhưng Tần Vận vẫn nhìn rất mê muội, ở trên đỉnh núi ngắm trăng đúng là có cảm giác khác biệt.
Nhìn trăng sáng trên bầu trời làm cho trong lòng Tần Vận cảm thấy yên ổn lại tăng thêm ban ngày mệt nhọc đã nằm ngủ trong ngực Vu Đồng lúc nào không hay biết.