Người vừa nói chuyện là Trương gia công tử, Trương gia tại N thị tuy rằng không bằng tứ đại gia tộc Thẩm gia, Chu gia, Lãnh gia, Châu gia, thế nhưng cũng là gia tộc lớn.
Chỉ là trên mặt danh nghĩa cũng không thể so sánh nổi với mấy gia tộc kia.
Trương gia công tử Trương Thành Công sau khi nói xong, một thiếu gia khác cũng nói theo “Ta xem chắc là không dám tới rồi, Thẩm gia thì thế nào, so với ba nhà khác, vẫn là kém một chút?”
“Kém một chút?” Lại một người khác tiếp lời “Chỉ riêng một nhà trong ba đại gia tộc thôi cũng đã hoàn toàn hơn hẳn Thẩm gia rồi, nếu là hai nhà muốn liên hợp lại, ha ha, Thẩm gia liền xong.”
“Ờ, ta xem Thẩm gia thiếu gia hẳn là không dám tới, không phải hiện tại tranh đấu giữa Thẩm gia và Lãnh gia thì Thẩm gia đã rớt xuống hạ phong rồi sao?”
“Lần này Lãnh đại thiếu của chúng ta hẹn hắn tới là cho hắn giữ thể diện, muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, Thẩm thiếu này cũng sẽkhông đến nỗi được cho thể diện mà lại không cần?”
“Này khó nói a, Thẩm gia có thể làm mấy việc không có đầu óc, nói không chừng đầu óc đều hỏng rồi?”
“Ờ, ta xem thật sự là đầu óc không rõ ràng.”
Sau đó, mọi người ngươi một lời, ta một câu dồn dập nói.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vừa đến nơi, nghe được chính là những thứ này.
Loading...
Đương nhiên, bọn họ nghe được là do tinh thần lực của hai người có thể kéo dài đến.
Nếu không thì, ở câu lạc bộ này, tuyệt đối không thể nghe được âm thanh bên trong gian phòng, dù là ngay bên cạnh.
Mỗi phòng riêng đều có hiệu quả cách âm cực kỳ tốt.
Những người kia không chút kiêng kỵ thảo luận khiến cho đôi mắt Đông Phương Hiển hơi híp lại, sắc thái không vui trong đôi mắt sâu thẳm đáng sợ chợt loé lên, dù rất nhanh biến mất không lưu lại dấu vết, thế nhưng dĩ nhiên từng xuất hiện.
Thường thì những người khiến Đông Phương Hiển không vui, kết cục thật sự không quá tốt.
Nếu không thì tại vị diện của y, danh tiếng của Đông Phương Hiển cũng không kém như vậy.
Không những là năng lực đáng sợ, càng là tính cách trừng mắt tất báo của y.
Chỉ là mọi người không phát hiện, người đối xử tốt với Đông Phương Hiển, y cũng sẽ hồi báo lại gấp nhiều lần, hơn nữa còn lưu lại dưới đáy lòng.
Chỉ tiếc, gia tộc kia của y, người chân chính đối xử tốt với y cũng chỉ có một mình mẫu thân. Chỉ là mẫu thân của y thế yếu, về lâu dài cũng không thể bảo vệ y, nếu không thì gia tộc đó làm sao lại cần thiết đem một người có thân phận Kết Dấu Ấn như y đi quyết đấu cùng người khác?
Lần tranh đấu đó, y tuy rằng thắng lợi, lại là chân chính cửu tử nhất sinh.
Nếu y không đủ tàn nhẫn, nếu y không đủ quyết tuyệt, khi bị dồn vào cửa tử lại tìm được sinh lộ, y thực sự sẽ phải chết.
Nghĩ tới những gì đã qua, lại nghe mấy lời nói càng thêm càn rỡ ở bên trong, hai mắt thâm thuý của Đông Phương Hiển càng sâu sắc hơn rất nhiều.
Thẩm Tu Lâm lại không có chút nào bất ngờ, mấy cái thiếu gia này, phần lớn đều là cỏ rác thôi.
Hơn nữa, nếu những người này đã được ba nhà Lãnh gia, Chu gia, Châu gia cùng nhau mời tới, đa số sẽ không có bao nhiêu là có giao tình tốt với Thẩm gia.
Huống chi, bọn họ có một câu nói đúng.
Đó chính là, hiện tại Thẩm gia trong cuộc đấu tranh cùng Lãnh gia quả thật đang ở hạ phong.
Đây giống như là cho những người kia một tín hiệu, Thẩm gia sợ rằng sẽ phải thất bại.
Thẩm gia một khi thất bại, nơi này rất nhiều thế lực đều một lần nữa đưa vào ván cược.
Nhưng mà, bọn họ thực sự cho rằng Thẩm gia đang ngồi không?
Thẩm Tu Lâm hơi gợi lên khoé miệng, bình tĩnh đi gõ cửa…