Hai trăm năm trước.
Chính xác là năm 2125, trên hành tinh phồn hoa này đã xảy ra một cuộc chiến tranh.
Trong cuộc chiến, cả hai bên đều quyết tâm tiêu diệt đối phương, dường như họ đã sử dụng toàn bộ những thủ đoạn mà mình có.
Cuộc chiến tranh kéo dài ba năm, nhưng cũng trong vòng ba năm đã phá hủy tất cả mọi thứ.
Mùa đông hạt nhân kéo dài đã dập tắt ngọn lửa của nền văn minh, cả hai bên thành công đưa đối phương xuống địa ngục, cũng thành công chôn vùi chính mình.
Sau đó, một kỷ nguyên đất hoang còn đáng sợ hơn cuộc đại suy thoái mở ra.
Mặc dù hai thế kỷ đã trôi qua kể từ cuộc chiến tranh tận thế đó, mùa đông hạt nhân cũng đã kết thúc hơn một thế kỷ trước, loài người vẫn chưa quay trở lại đứng trên đỉnh cao của chuỗi thức ăn.
(Chuỗi thức ăn: quan hệ dinh dưỡng giữa các loài sinh vật.)
Sự gia tăng của vũ khí hạt nhân, vũ khí sinh học, thậm chí là vũ khí gen di truyền đã khiến hệ sinh thái của hành tinh này phát triển theo một hướng cực đoan.
Mà những thứ đột biến được gọi là "dị chủng" đó cũng là mối đe dọa đối với những người sống sót còn lại trong đống đổ nát.
Loading...
Ví dụ, con chó sói hai đầu Sở Quang gặp phải lần đầu tiên đến thế giới này cũng là một trong số đó.
Nhưng dù là dị chủng thì cũng phân chia mạnh yếu.
“Dị dạng bất thường” do tia gamma gây ra như loài chó sói hai đầu này trông có vẻ hung dữ nhưng sức chiến đấu thấp, ngoài một vài ngoại lệ may mắn, còn lại sức chiến đấu có khi không bằng trước khi đột biến.
Ngược lại, những loài gặm nhấm, loài bò sát… dưới tác động của vũ khí sinh học bị đột biến đến mức không còn bất kỳ dấu vết của tổ tiên, chúng thực sự là những con quái vật được sinh ra để giết chóc.
Hệ thần kinh của chúng bị ăn mòn bởi nấm đột biến, ban ngày chúng thường ẩn náu ở những nơi không có ánh sáng như trong đống đổ nát, cống rãnh hoặc tàu điện ngầm và chỉ ra đường kiếm ăn khi màn đêm buông xuống.
Tình hình hiện tại ở ngoài tốt hơn trong thành phố rất nhiều.
Đặc biệt là khu vực ngoại thành.
Trong năm tháng qua, loài biến dị nguy hiểm nhất Sở Quang gặp phải là một con gấu nâu đột biến, mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng phản ứng của nó lại khá chậm.
Trước khi bị nó phát hiện, Sở Quang đã cẩn thận tránh xa.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những bức tường bê tông vỡ vụn, cùng với bóng của đống sắt thép, đổ xuống những con phố đầy rẫy xác xe cộ và gạch đá.
Bây giờ đang là 8 giờ sáng.
Múi giờ ở đây lệch với thế giới hiện thực khoảng mười hai tiếng.
Nhìn hai con linh cẩu đột biến lang thang trên đường phố, Sở Quang nắm chặt ống nước nhọn trong tay, cẩn thận đi về phía sau đống đổ nát.
Mặc dù hắn có đủ tự tin giết chết chúng nó, nhưng không cần thiết phải hao phí sức lực.
Vả lại, đám thú biến dị này rất thông minh, thậm chí còn biết dùng đồng loại làm mồi nhử, không ai biết trong đống đổ nát tối tăm kia còn có bao nhiêu con đang ẩn nấp.
Đi dọc theo con đường nhỏ xuyên qua khu phố đổ nát.
Rốt cục Sở Quang cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tấm biển Thiên đường dành cho trẻ em ở phố Bethe.
Phía trước là phố Bethe, một khu tránh nạn khá lớn dành cho người sống sót ở những vùng gần đây, có hơn 100 người đang sống bên trong.
Trước chiến tranh, đây từng là khu vui chơi cho trẻ em với nhiều trò chơi, có cưỡi ngựa và bãi cỏ rộng lớn.
Sau chiến tranh, nơi này được quân đội chỉ định làm nơi trú ẩn tạm thời và là nơi tiếp nhận công dân chạy trốn khỏi khu vực trung tâm thành phố Thanh Tuyền.
Điều gì xảy ra với những người chạy nạn đó thì chưa được biết, nhưng ngày nay, hơn 200 năm sau, nó đã phát triển thành một "thành phố nhỏ".
Mọi người dùng những tấm nhựa, cành cây, khúc gỗ và kim loại bị rơi ra từ đống đổ nát để dựng những chiếc lều đơn sơ trên nền đất.
Rất giống với cuộc sống trong "thời đại điêu dân”.
Hàng rào của công viên là hàng rào có sẵn ngày trước, sau khi sửa lại thì quấn thêm dây kẽm xung quanh và đóng thêm ván gỗ có đinh.
Trung tâm của công viên là một lâu đài cổ năm tầng, mang cảm giác cổ tích, nhưng lớp sơn trên bề mặt đã mòn từ lâu, phần lớn bức tường ở đối diện với trung tâm thành phố đã sụp đổ, chỉ còn lại mặt phía Bắc và một tòa tháp lung lay sắp đổ.
Cho dù là truyện cổ tích, thì chắc chắn là truyện cổ tích đen tối.
Nhưng dù tòa nhà này đổ vỡ đến mức nào, nó vẫn là tòa nhà "sang chảnh" nhất trên phố Bethe.
Đồng thời, cũng là nhà của thị trưởng.
Mặc dù đã sống ở đây năm tháng, nhưng Sở Quang chưa từng gặp thị trưởng, đó là một người rất bí ẩn, hiếm khi xuất hiện trước công chúng.
"Ấy, về sớm thế."
Thấy Sở Quang đi ra từ góc phố, lão Walter đang cầm điếu thuốc nheo mắt, một làn khói trắng đục từ trong mũi bay ra.
Trên tay ông ta cầm một khẩu súng ngắn hai nòng.
Mặc dù trông có vẻ lâu đời rồi, nhưng không ai nghi ngờ uy lực của nó.
Sở Quang từng tận mắt chứng kiến ông lão chỉ bắn hai phát đã hạ gục một con gấu nâu đột biến nổi điên lao về phía cổng phố Bethe.
Kể từ đó, hắn đã khao khát có được một khẩu như thế.
"Có việc phải nán lại bên ngoài một đêm."
"Bên ngoài?"
Ông lão liếc nhìn ống nước nhọn sau lưng Sở Quang, nhướng mày kinh ngạc.
Ban đêm nguy hiểm như thế nào, không ai biết rõ hơn ông.
Mỗi khi trực đêm, ông không dám nhúc nhích ngón trỏ khỏi cò súng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến toàn thân ông căng thẳng.
Mặc dù các sinh vật đột biến ở ngoại thành không nguy hiểm như trong thành phố, nhưng có rất nhiều kẻ săn mồi để mắt tới nơi này.
Rơi vào tay bọn họ, có lẽ kết cục còn thê thảm hơn chết trong tay sinh vật đột biến kia.
Lão Walter không hoàn toàn tin rằng Sở Quang lại có thể qua đêm an toàn ở ngoài kia chỉ với một ống thép.
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
Sở Quang không giải thích mà nhìn lão Walter với vẻ mệt mỏi để ông ta tự nghĩ, sau đó đi thẳng qua cổng khu tránh nạn.
Chỉ có một chỗ thu mua đồ tái chế trên phố Bethe, rất dễ tìm, ở ngay bên cạnh lối vào chính của khu tránh nạn.
Trước cửa cuốn có một chiếc cân điện tử cố định, bên cạnh là một tấm bảng ghi “Giá cả phải chăng, không lừa già dối trẻ”.
Cửa hàng này thuộc quyền sở hữu của thị trưởng và là nơi duy nhất trên phố Bethe thu mua phế liệu và da chuột đột biến.
Để độc quyền kinh doanh nhặt rác, người này còn ban hành luật riêng.
Đầu tiên, không ai được phép bán những con mồi bắt được và đồ tái chế thu gom được cho các đội buôn khi chưa được phép.
Lý do là để đảm bảo rằng hàng hóa ở phố Bethe có thể được bán với giá hợp lý, tránh trường hợp bị ép giá một cách trơ trẽn bởi những "thương nhân gian xảo".
Sở dĩ luật lệ ngang ngược và vô lý này được thông qua một phần cũng liên quan đến trình độ hiểu biết của những người ở đây không cao.
Mà bình thường những đội buôn cũng không mạo hiểm đắc tội thị trưởng, tìm những người nhặt rác để mua những vật tư ít ỏi đến đáng thương.
Họ chỉ làm những giao dịch lớn và chỉ mua bán với những người có thể tin tưởng.