Mặt trời đã treo lơ lửng trên bầu trời, thời gian đã không còn sớm nữa, bây giờ đi về chắc chắn không kịp.
Sở Quang thà ở lại phố Bethe một tối còn hơn đi đường ban đêm.
Từng có một vài trải nghiệm không hề thoải mái nên hắn biết rõ việc đó nguy hiểm đến mức nào, còn sống sót được đến tận bây giờ là do trời đất phù hộ.
Sở Quang bọc khẩu súng trường nòng sắt mua được bằng túi ni lông, sau đó lại buộc nó cùng với mấy cái ống nước đã được vót nhọn, nếu chỉ nhìn hình dáng bên ngoài thì không ai có thể nhận ra đây là một khẩu súng được.
Mặc dù trên phố Bethe không hạn chế số người sống sót mang theo vũ khí nhưng Sở Quang cũng không muốn thị trưởng phát hiện ra mình tự ý giao dịch với thương đội bên ngoài.
50g nấm ô xanh đổi được 1 đồng xu.
Vậy mà đám đỉa hút máu này cũng nghĩ ra được!
Xuyên qua cổng lớn trên phố Bethe.
Sở Quang nhìn thấy một đoàn người đông nghịt vây xung quanh lối vào của một trạm tái chế, già trẻ lớn bé, nam nữ gái trai không thiếu dạng nào.
Quần áo bọn họ tả tơi, mặt mày xanh xao vàng vọt, trên lưng đeo túi hoặc khung dệt, tay xách xô nhựa hoặc những đồ đựng khác.
Loading...
Công việc hàng ngày của họ rất đơn giản.
Lấy rác nhặt được đổi thành đồng xu rồi lại lấy đồng xu đổi nhu yếu phẩm.
“Có xà phòng rồi kìa! Là do nhà máy hóa chất của Cự Thạch thành sản xuất đấy, chỉ cần 3 đồng xu là có thể rửa sạch mùi hôi thối tởm lợm trên người. Mau mua một bánh về cho vợ các ngươi dùng đi, chỉ có 30 bánh, đến trước được trước.”
“Dầu ăn đây, dù được làm bằng gì thì cũng là đồ mới đồ tốt, được nông trường Brown vận chuyển đến, mỗi lít chỉ tốn 10 đồng xu thôi... Đúng là giá có hơi đắt nhưng ông bà ta nói rồi, đắt xắt ra miếng, tốt nhất các ngươi nên tìm người mua chung.”
“Để ta nhìn xem nào, đúng rồi, còn có muối thô! Một khối to bằng ngón tay cái chỉ cần 5 đồng xu thôi... Đừng quan tâm nó đến từ đâu, không phải các ngươi vẫn muốn ăn hay sao? Đến mua hết đi.”
“Còn có lá cây thuốc lá, cho dù để hút hay để làm thịt xông khói đều được, thứ này cũng đến từ nông trường Brown... Thôi được, mấy người tự lựa chọn đi, ta nghỉ một lát đã.”
Lão Charles đứng ở cửa lười nhác gào to, thái độ kia chẳng giống người buôn bán chút nào.
Thực ra đúng là không phải buôn bán gì cả, nói nó là chủ nhân bố thí cho người hầu thì đúng hơn.
Đừng nói là phố Bethe, trong vòng năm dặm quanh khu vực này, rất nhiều thứ chỉ có thể mua được ở đây mà thôi, vì vậy người sống ở nơi này cũng không có quyền lựa chọn.
Hơn nữa, đừng cảm thấy năm dặm quá nhỏ.
Mặc dù thành phố Thanh Tuyền nằm ở bình nguyên phía Nam nhưng nơi này đã sớm biến thành nghĩa địa xi măng cốt thép nguy hiểm hơn cả rừng rậm...
Lão Charles lau mồ hôi, giao công việc thu tiền cho một anh chàng trong cửa hàng còn mình thì ngồi một bên, híp mắt nghỉ ngơi.
Lúc này, một thanh niên có dáng người gầy còm, mặc áo khoác xám, trên tay quơ quơ tấm bảng gỗ đi đến chỗ đám người.
“Lệnh điều động! Ngài thị trưởng phát lệnh điều động! Trước cuối tháng, mỗi hộ phải nộp lên 100 kg củi, hai miếng da động vật. Truyền miệng cho người khác biết!”
Đám đông lập tức náo động.
Những lời phàn nàn nổ ra nhưng không ai đứng ra phản kháng, dù sao năm ngoái cũng như vậy mà.
Phố Bethe không thu thuế nhưng như vậy không có nghĩa là sinh hoạt ở đây miễn phí, ngoài bóc lột quyền giao dịch với bên ngoài ra thì thị trưởng sẽ dùng cách này hay cách khác để bắt người giao nộp một số loại vật tư.
Mà lệnh điều động ban hành vào tháng 8 tháng 9 hàng năm chính là một trong số đó.
Nếu từ chối không nộp thì sẽ thế nào?
Hình phạt phải nhận cũng gọn gàng dứt khoát.
Tất cả đàn ông và phụ nữ từ đủ mười sáu tuổi trở lên trong khu định cư, bất kể là sống một mình hay với ai, chỉ cần chưa kết hôn thì đều được tính là một hộ, sau khi kết hôn thì hai người tính là một hộ.
Nếu không có vật tư để giao nộp lên trên thì người quản lý hộ tịch sẽ gạch tên người kia ra khỏi danh sách hộ tịch, đồng thời thu hồi lán của họ trên phố Bethe, đuổi những người sống sót ra khỏi khu định cư.
Trong cái thế giới mà mạng người còn mỏng hơn tờ giấy này, một khi đã mất đi chỗ trú ẩn thì cũng không khác chết là mấy.
Nhất là trong mùa đông giá rét.
Mặc dù phố Bethe không giàu có nhưng so với nông trường Brown ở bên cạnh đã được coi là rất khá rồi, chí ít những người sống sót sinh sống ở nơi này còn có một chút tự do.
“Xem ra thị trưởng đang định kiếm thêm một khoản lợi nhuận trước khi thương đội cuối cùng trong năm nay đến, lấy vật tư đổi lấy một năm sung sướng.”
Trong lòng Sở Quang nghĩ vậy nhưng cũng không coi lệnh điều động này là vấn đề to tát.
Hắn sẽ rời khỏi nơi này trước mùa đông.
Đến lúc đó hắn sẽ tự đi, không cần người đuổi.
Lách qua trạm tái chế.
Sở Quang trực tiếp đi về phía lán của mình nhưng chưa đi đến cửa đã nhìn thấy Dư Tiểu Ngư cùng một người đàn ông đứng ở đó tranh chấp gì đó.
Người đàn ông kia khoảng mười sáu mười bảy tuổi, không cao lắm, còn là một thiếu niên. Sở Quang không quen hắn, chỉ nhớ mang máng là con trai thứ ba của nhà họ Vương, tên là Vương Đức Phúc.
Lán của hắn ở nơi hẻo lánh nhất khu định cư, chênh chếch là nhà họ Dư sau đó mới đến nhà họ Vương, bình thường sẽ không đến chỗ đó.
Cũng không biết có chuyện gì mà con trai thứ ba của nhà họ Vương lại đến đây.
“Tránh ra.”
Mặt Vương Đức Phúc đầy vẻ không kiên nhẫn, vươn tay đẩy Dư Tiểu Ngư đang chắn trước mặt, tiểu cô nương lảo đảo, lùi về sau một chút nhưng vẫn giống như gà mẹ giang tay bảo vệ gà con trước mặt diều hâu, không hề chịu thua.
“Không, đây không phải nhà ngươi!”
“Cũng không phải nhà ngươi.”
“Nhưng hắn nhờ ta trông nhà hộ!”
“Nhà của người chết thì có gì đáng xem.”
“Hắn không chết.” Dư Tiểu Ngư trừng lớn hai mắt trông như cá vàng.
“Lừa người vừa thôi, người từ nơi khác đến kia đã bốn năm ngày không về rồi.”
Vương Đức Phúc nói tiếp với vẻ không kiên nhẫn:
“Không phải người nhà họ Dư các ngươi cũng muốn được chia phần đó chứ, ta cũng không có ý định độc chiếm đâu. Thế này đi, xà nhà và cửa nhà là của ta, còn lại các ngươi cầm.”
Những ngôi nhà bỏ không của những kẻ đã chết thường sẽ bị láng giềng chia năm sẻ bảy.
Không ai có thể khẳng định chắc chắn người đi mấy ngày không về là đã chết nhưng nếu vài ngày không thấy người trở về thì tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận rằng nếu không phải hắn bị bọn buôn nô lệ hay bọn cướp bắt đi thì chính là bị dị chủng mang đi nuôi con rồi.
Không ai có thể sống sót qua mấy đêm liên tục ở ngoài được, cho dù là thợ săn kinh nghiệm phong phú cũng rất khó làm được điều đó.