Sở Quang buộc chặt miệng túi nilon lại, tiếp tục nói.
“Các ngươi nên vui mừng vì không tiếp tục đi vào trong, loại nấm này thường mọc gần tổ của đỉa biến dị.”
Dạ Thập sững sờ.
“Đỉa biến dị?”
Sở Quang thản nhiên nói.
“Ừm, đỉa biến dị lúc nhỏ chỉ to cỡ bàn tay, ngoài phần miệng đặc biệt thì không khác gì đỉa thường. Nhưng một khi bước vào thời kỳ trưởng thành, kích thước sẽ nhanh chóng tăng hơn 1 mét, thậm chí con dài nhất có thể lên tới 3 mét, cách ăn cũng sẽ thay đổi, nghe nói nó có thể nuốt chửng một người sống… đương nhiên ta cũng chỉ nghe nói thôi.”
Nghe quản lý mô tả xong, cả người Dạ Thập lạnh ngắt.
Bảo sao lúc hắn hái nấm cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không biết không thoải mái chỗ nào. Xem ra, hắn vừa đi qua trước quỷ môn quan.
“Không thể ăn sao?”
Vẻ mặt Cuồng Phong khá là tiếc nuối, nhìn đống nấm được Sở Quang thu lại, lẩm bẩm một câu:
Loading...
“Ta còn nghĩ là sẽ có BUFF.”
“Đừng suy nghĩ nhiều.”
Nào có nhiều BUFF như vậy.
Có một câu Sở Quang chưa nói ra.
Tuy thứ này không ăn được, nhưng lại là nguyên liệu chính tạo ra chất chống bức xạ.
Nguyên lý cụ thể thì Sở Quang cũng không rõ, hắn chỉ nghe lão Charles ở phố Bethe từng nói thế.
Nấm ô xanh có chứa một loại vật chất polypeptide đặc biệt, có hiệu quả làm dịu, chữa trị vết thương không trí mạng do tia gamma gây ra.
Thương đội của Cự Thạch thành sẽ thu mua thứ này, với lại giá cả không thấp chút nào, thường sẽ vận chuyển đến Cự Thạch thành và bán cho các nhà máy ở đó.
Nhưng thứ này thật sự khó tìm, hiếm có người nhặt rác sẵn sàng liều mạng đến đầm lầy, tàu điện ngầm, cống thoát nước để tìm tổ của đỉa đột biến.
Khó tìm là một chuyện.
Tìm thấy và còn mạng mang về lại là chuyện khác.
Dù cuộc sống bức bách cũng không ai muốn dính líu tới giống đỉa ăn thịt người không nhả xương này…
Không ngờ nơi gần trong gang tấc như thế lại có tổ đỉa biến dị.
Tâm trạng Sở Quang nửa vui nửa buồn.
Vui là vì nấm ô xanh có thể bán được khá nhiều tiền, buồn vì đỉa biến dị không dễ đối phó.
Rắc muối?
Nhưng lấy đâu ra mấy trăm kg muối, có nhiều muối như vậy thì đi bán muối cho rồi.
Thiêu?
Thứ này thường sống ở khu vực ẩm ướt, rất khó thiêu.
“Ngươi còn nhớ vị trí cụ thể cửa vào cống thoát nước không?”
Đối với câu hỏi của quản lý, Cuồng Phong nhanh chóng lấy bản đồ ra, chỉ lên vị trí đã đánh dấu.
“Chính là chỗ này.”
Sở Quang nhìn vị trí trên bản đồ, lẳng lặng ghi nhớ nó.
“Ta biết rồi.”
Nấm ô xanh do Cuồng Phong và Dạ Thập mang về nặng tầm 2 kg, bình thường mỗi 50g có thể đổi được 1 đồng xu.
2000g là 40 đồng xu!
Con số này gần bằng số Sở Quang tích được trong năm tháng qua.
Với lại, đây là giá thu mua ở phố Bethe đưa ra.
Giá trị thực tế của thứ này cao hơn ít nhất là gấp đôi!
Sở Quang định bán hết số nấm này, sau đó dùng đồng xu mua vật tư cần thiết cho trạm canh gác.
“Vật tư của trạm canh gác cần bổ sung, ta ra ngoài một chút, các ngươi ở đây, nhớ đừng đi xa. Đúng 5 giờ chiều, Tiểu Thất sẽ mở thang máy cho các ngươi quay về khu tránh nạn. Lúc ta không có ở đây, Tiểu Thất sẽ thống kê thành quả công việc của các ngươi, không hiểu cái gì thì có thể hỏi nó.”
Riêng 2 kg nấm ô xanh, Sở Quang cho Cuồng Phong và Dạ Thập tổng cộng 220 điểm cống hiến.
Trong đó, 200 điểm cống hiến là vì phát hiện tổ đỉa đột biến, 20 điểm khác là của nấm ô xanh.
Chỉ cho nhiêu đây thật sự không phải do hắn keo kiệt, mà sợ cho quá nhiều sẽ làm mấy người chơi này nếm được vị ngọt, mạo hiểm chạy đi hái thứ này, không cẩn thận chết trong đó.
Trước khi tìm được máy phát điện để cung cấp điện “máy chiết xuất vật chất hoạt tính”, hắn cảm thấy mình phải cẩn thận chút mới được.
Buổi trưa ăn cháo lúa mì xanh.
Nói là cháo, Sở Quang cảm thấy hơi giống canh đậu xanh không có vị ngọt.
Thứ này không có mùi vị gì, đơn giản là để lấp đầy bụng.
Nhưng điều khiến Sở Quang ngạc nhiên là bốn người chơi lại ăn như hổ đói, cứ như ma đói đầu thai.
Ngon vậy hả?
Sở Quang nghi ngờ về tài nấu ăn của mình.
Chẳng lẽ ta thật sự giỏi nấu ăn?
Không phải chứ…
Vội vàng “giải quyết” bữa ăn.
Thu dọn xoong nồi, Sở Quang dập lửa rồi một mình lên đường, trong viện điều dưỡng còn lại bốn người chơi và một con robot AI ở trên lầu.
Phương Trường nhìn chăm chăm vào bảng nhiệm vụ ở cửa viện điều dưỡng, chìm vào trầm tư.
Dạ Thập ở bên cạnh hỏi.
“Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Phương Trường nói.
“Nhìn thái độ của người quản lý, chắc hẳn nấm ô xanh cũng không vô dụng, nhưng phần thưởng nhiệm vụ này chỉ có 20 điểm cống hiến, ngang với chặt hai cái cây… ngươi cảm thấy hợp lý không?”
Dạ Thập ngơ ra.
“Có vấn đề gì sao?”
Phương Trường nói.
“Đương nhiên có, theo lẽ thường, phần thưởng người chơi có được từ nhiệm vụ sẽ tỉ lệ thuận với độ khó của nhiệm vụ. Các ngươi không chỉ mở ra phó bản mới, còn thu thập được nguyên liệu giá trị cao, theo lý thì không chỉ có chút phần thưởng thế đâu.”
Cuồng Phong suy nghĩ đáp.
“Vậy ngươi cảm thấy là vì sao.”
Phương Trường búng tay.
“Cấp ưu tiên!”
“Ưu, cấp ưu tiên?” Dạ Thập sững sờ.
“Không sai.”
Phương Trường gật đầu:
“Ngươi nhớ cốt truyện trước quản lý đã nói không, nhiệm vụ quan trọng trước mắt là sinh tồn!”
“Có sao?”
Hình như có.
Dạ Thập không nghe kỹ lắm, trong đa số trò chơi, hắn đều không xem cốt truyện, thẳng thừng Ctrl cho qua. Tuy trò chơi này không thể Ctrl, nhưng phân tâm mấy phút cũng không khác biệt mấy.
Phương Trường tiếp tục nói.
“... Nên ta đoán, nhiệm vụ trên bảng nhiệm vụ không phải toàn bộ nhiệm vụ, trò chơi này cho chúng ta quyền tự chủ rất lớn, nhiệm vụ không chỉ do NPC phát, còn có thể chủ động kích hoạt.”
Cuồng Phong cau mày nói.
“Lý do?”
“Không phải các ngươi đã thu phần thưởng rồi sao?”
Phương Trường nói:
“Tuy không tìm được máy phát điện, nhưng phát hiện sào huyệt dị chủng, còn thu thập được nguyên liệu quý giá. Nên ta đoán, chỉ cần hành động của chúng ta thỏa mãn yêu cầu trước mắt của chỗ tránh nạn số 404 thì có thể thu được điểm cống hiến. Với lại giá trị phần thưởng sẽ tỉ lệ thuận với giá trị do hành vi chúng ta tạo ra. Ví dụ như xây dựng bể chứa và nhà vệ sinh chính là nhiệm vụ quản lý phát sau khi tiếp thu ý kiến của chúng ta, ta và lão Bạch đều được thưởng 200 điểm cống hiến.”
Lão Bạch gật đầu.
“Hình như là vậy.”
“Ta hiểu sơ sơ ý ngươi rồi.”
Cuồng Phong sờ cằm nói:
“Nhưng hoàn thành nhiệm vụ trên bảng nhiệm vụ vẫn nhận được điểm cống hiến mà?”
Số điểm cũng không thấp.
“Đây chính là điều thứ hai ta muốn nói.”
Trên mặt Phương Trường lộ ra nụ cười bí hiểm:
“Ngươi còn nhớ thiết lập độ hảo cảm mà người lập kế hoạch nói với chúng ta không?
Trên mặt Cuồng Phong hiện lên tia tỉnh ngộ.
“Thì ra là vậy… ta hiểu ý ngươi rồi.”
Dạ Thập và lão Bạch vẫn còn mơ hồ.
“Rốt cục ngươi hiểu cái gì?”
“Nói rõ ràng đi!”
Phương Trường chậm rãi nói.
“Nói đơn giản, tuy từng bước hoàn thành nhiệm vụ cố định trên bảng nhiệm vụ có thể nhận được phần thưởng cố định, nhưng không thể phát triển năng lực của chúng ta. Nếu chủ động kích hoạt nhiệm vụ có thể thể hiện năng lực của bản thân chúng ta! Về lý thuyết, nó có thể cải thiện đánh giá của quản lý đối với chúng ta.”
Đương nhiên, những suy đoán này đều dựa vào Wasteland OL là một trò chơi thực tế ảo nhập vai “hoàn toàn có thật”, mà hành vi của quản lý đều sắp xếp bởi chương trình logic, chứ không do người thiết lập.
Nếu trí thông minh của hắn không cao như trong tưởng tượng, suy đoán này có khả năng là thất bại.
Nhưng trước mắt thì trí thông minh của quản lý rất cao, giao tiếp bình thường cũng không có vấn đề, thậm chí hắn không nhịn được thắc mắc liệu tên này có phải do người thật chơi không.
Nghe hiểu được lời giải thích của Phương Trường, lão Bạch sờ râu dưới cằm, gật đầu nói.
“Suy nghĩ này hơi thú vị, đáng để thử một chút… Vậy ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì?”
“Cụ thể làm thế nào ta cũng đang tìm tòi, nhưng trực giác mách bảo ta rằng tích độ thiện cảm của NPC trước vòng beta thứ hai quan trọng hơn điểm cống hiến nhiều, điều này có thể bảo đảm ở vòng beta thứ hai chúng ta có “khởi điểm” cao hơn người chơi khác.”
Thoáng dừng lại, Phương Trường búng tay.
“Ta đề nghị thành lập tổ đội!”
“Ý của tổ đội là…” Dạ Thập nghi ngờ nói.
Lão Bạch gật đầu.
“Ta không có ý kiến.”
Cuồng Phong cũng gật đầu.
“Ta cũng đồng ý.”
Diệp Thập ngơ ngác nói.
“Ta cũng không có ý kiến, nhưng có thể nói chi tiết về tổ đội cho ta không?”
Phương Trường kiên nhẫn giải thích.
“Nói đơn giản, từ bây giờ chúng ta là một đội, mọi người chia sẻ thông tin, giúp đỡ lẫn nhau. Chúng ta phải làm sau đó là phát huy sở trường mỗi người.”
Phương Trường nhìn về phía Cuồng Phong và Dạ Thập, tiếp tục nói.
“Cuồng Phong, Dạ Thập, các ngươi điều tra dọc theo bờ hồ của công viên đầm lầy, chú ý quan sát sự phân bố dị chủng, quỹ đạo hoạt động của chúng, nếu phát hiện khu vực nghi ngờ có hang ổ thì đánh dấu lại… nhưng hãy nhớ đừng đến quá gần, đặc biệt là tránh xảy ra tranh chấp. Chúng ta cần nơi lấy nước an toàn.”
Cuồng Phong gật đầu.
“Được.”
Sau đó, Phương Trường nhìn về phía lão Bạch.
“Còn chúng ta, bây giờ phải chặt nhiều củi hơn. Đợi lát nữa offline, ta sẽ lên mạng kiểm tra chút dữ liệu, ngày mai sẽ nghĩ cách tận dụng số gỗ tích trữ!”