Nếu đã quyết định rời đi, như vậy một số chuyện kế tiếp dễ xử lý hơn rồi.
Đám người Dương Sóc ngồi xuống thương lượng, cuối cùng nhất trí quyết định phải kiếm được một chiếc xe, tốt nhất vẫn là Hummer đã qua cải tiến, có thể chứa thức ăn, hơn nữa quan trọng nhất là tính an toàn cao!
Vì vậy, sau đó bốn người liền thu dọn những thứ có thể ăn trong nhà, mỗi người đều đeo một ba lô lớn.
Đây là vì tùy thân mang theo.
Từ nơi này đến thành phố J đường xá xa xôi, ai cũng không biết trên đường đi sẽ xảy ra chuyện gì, lỡ như mấy người bị thất lạc, như vậy mỗi người đều có đồ riêng của mình trong ba lô, cũng không lo bị chết đói. Ít nhất đó là một đảm bảo không tồi.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, mấy người ra khỏi cửa, Liễu Phi Dương nhìn căn phòng bản thân ở rất nhiều năm, tâm tình có chút phức tạp, Trương Quân an ủi vỗ vỗ vai đối phương, “Không sao đâu, sau khi hòa bình chúng ta sẽ trở lại.”
An ủi này không biết có ai tin được, nhưng bất kể nói thế nào, đây cũng là một hy vọng…
Vì vậy, Liễu Phi Dương trầm mặc nhẹ gật đầu, “Ừ.”
Dương Sóc im lặng thở dài trong lòng, trở về sao… Thật không biết là chuyện của tháng năm nào đây.
Hiện tại, hắn cũng chỉ hy vọng bọn họ có khả năng đi ra bên ngoài mà thôi.
Loading...
Cả cuộc đời trước, hắn cùng Cố Diễm bị nhốt trong cái thành phố du lịch này không thể ra ngoài, đời này, tính tình hắn thay đổi, dị năng của Cố Diễm cũng càng lợi hại hơn, không có bản thân đời trước cản trở… bọn họ có thể ra ngoài không?
“Đang nghĩ gì vậy?” Nhìn sắc mặt Dương Sóc có chút khác thường, Cố Diễm không khỏi nhẹ giọng hỏi.
Dương Sóc quay đầu sang, bình tĩnh, nhu hòa nhìn Cố Diễm, sau đó khóe môi khẽ cong, “Không có gì, anh chỉ đang nghĩ chúng ta nhất định có thể trở về!”
Cố Diễm nghe vậy chỉ gật đầu, giọng nói lạnh nhạt nhưng lại tự tin không ai bì nỗi, phảng phất như trần thuật một chuyện thật bình thường, “Ừ, muốn trở về, chúng ta nhất định có thể trở về!”
Grào… Tiếng thây ma gầm rú đằng sau cách nơi bọn họ không xa vang lên… Dị năng một mình Cố Diễm liền giải quyết xong.
Mặc dù đã được cho biết trước, Trương Quân vẫn kinh ngạc… “Đệt!” Cậu ta nhịn không được mắng một câu thô tục, “Thế giới này thực sự huyền huyễn mà! Dị năng đó! Vì sao tôi lại không có hả? Đây cũng quá phong cách đi?”
Liễu Phi Dương liếc mắt, trong tay anh ta cùng Trương Quân đều nắm đại đao, đây là Dương Sóc mua, trong ba lô cũng còn một thanh, dùng để dự phòng.
Sau khi Trương Quân kêu lên xong liền xông đến phía trước, cậu ta một đao chém vào đầu một thây ma, vừa mới bắt đầu tốc độ thây ma vô cùng chậm, một đao kia của Trương Quân không cần phải nói, lập tức lấy mạng nó, cả cái đầu đều rơi xuống, Trương Quân chán ghét cau mũi, mùi máu tanh này quá khó ngửi đi.
Bên kia, Liễu Phi Dương cũng giải quyết một thây ma, anh ta dùng vũ khí giống như Trương Quân, giải quyết cũng lưu loát như vậy, có điều sắc mặt anh ta so với Trương Quân bình tĩnh hơn nhiều. Mặc dù có chút nhăn mày, nhưng không khoa trương như Trương Quân.
Dương Sóc lợi dụng “dị năng hệ thực vật” của hắn rất dễ dàng trói một thây ma lại, mà Cố Diễm cùng hắn vô cùng phối hợp, ngay lúc thây ma bị trói phóng qua một hỏa cầu, bởi vì Dương Sóc từng nói với y, dị năng phát huy cùng lực tinh thần có quan hệ rất lớn, cho nên mỗi lần Cố Diễm giải quyết thây ma đều dùng ít dị năng… Có điều dù sao cũng vừa mới sở hữu dị năng, cho nên cần tự tìm tòi.
Bốn người, sức chiến đấu rất cường hãn, rất nhanh, hơn mười thây ma phụ cận đều được giải quyết.
Bình thường Trương Quân vận động không nhiều lắm, lúc này mệt muốn chết, thiếu chút nữa ngồi bệch dưới đất hổn hển.
Liễu Phi Dương tốt hơn chút ít, nhưng trên trán cũng ra không ít mồ hôi. Anh ta đạp Trương Quân một cước, “Đừng có giả chết, mau đứng lên!”
Trương Quân tự mình đứng thẳng lưng, “Được được, tôi đứng là được rồi.”
Dương Sóc cười cười, “Mọi người làm tốt lắm, thây ma chính là giải quyết như vậy, cũng không có gì đáng sợ phải không? Chúng ta đi nhanh đi, đi kiếm xe!”
“Aizzz…” Trương Quân thở dài, “Nếu bọn tôi cũng có dị năng như hai người thì tốt rồi, giải quyết những quái vật này không phải càng dùng ít sức lực sao?”
Dương Sóc nhàn nhạt cười cười, “Sẽ có… Có thể là chưa tới lúc thôi.”
“Được rồi, tôi cũng chỉ nghĩ vậy thôi.” Trương Quân chỉ coi đối phương đang an ủi mình, không để trong lòng.
Trái lại Liễu Phi Dương như có điều suy nghĩ liếc nhìn Dương Sóc một cái, hơi cúi đầu.
Cố Diễm không chú ý lời bọn Dương Sóc nói, lúc này y đang tự hỏi một vấn đề… đó chính là đi nơi nào kiếm xe!
Ngược lại là Liễu Phi Dương đưa ra biện pháp, anh ta nói nơi này có một cửa hàng chuyên kinh doanh xe hơi, cửa hàng kia tương đối hỗn tạp, có rất nhiều nhãn hiệu, cũng có xe việt dã tốt, có thể đến đó thử xem. Cái thành phố du lịch này dù sao cũng hơi nhỏ, ở đây tìm xe tốt thật không hợp với tình hình thực tế, bọn họ chỉ có thể trước tìm một chiếc chấp nhận được, sau đó lại tìm xe tốt khác.
Biện pháp này được mọi người nhất trí thông qua, vì vậy bốn người bắt đầu đi đến cửa hàng kia.
Cửa hàng kia cách nơi này đại khái hai dặm lộ trình, hai dặm này nếu là bình thường mọi người sẽ không để trong mắt, nhưng với tình huống hiện tại, hai dặm tính ra không phải là khoảng cách ngắn!
“Baba nhìn kìa, chú Liễu bọn họ đi rồi! Bọn họ không sợ quái vật sao?”
Giọng bé trai truyền từ lầu hai đến, nơi đó chỉ cách nhà Liễu Phi Dương hai tòa nhà mà thôi.
Đứa bé trai kia Liễu Phi Dương có biết, bình thường cũng nói chuyện nhiều, hơn nữa bản thân còn cho kẹo đối phương.
Có điều người lớn nhà bé trai kia… Liễu Phi Dương không thích.
Gia đình kia có hai đứa nhỏ, một trai một gái, người ta nói bây giờ vẫn còn trọng nam khinh nữ khá nhiều, nhưng người nhà này không biết vì sao hết lần này đến lần khác đều ngược lại, người nhà này đem con gái trở thành bảo bối, địa vị của bé trai giống như rơm rạ, bản thân vì đồng tình nên đã giúp đứa nhỏ kia mấy lần…
“Trở về! Ai cho mày đứng bên cửa sổ! Mang virus vào nhà thì làm sao! Bọn nó muốn tìm chết là chuyện của bọn nó! Chúng ta chỉ muốn ở yên trong nhà chờ chính phủ cứu viện!” Sau đó người đàn ông nắm đứa bé trai kéo vào.
“A, đó là ai vậy, thật bá đạo!” Trương Quân rõ ràng cảm giác được người đàn ông kia có ác ý với Liễu Phi Dương, híp mắt lại.
Liễu Phi Dương cũng không để ý, nhàn nhạt nói một câu “Không cần quan tâm đến gã” rồi tự mình rời đi.
Chờ cứu viện? Dưới đáy lòng Dương Sóc trào phúng câu khóe miệng, chính phủ còn có thể cứu viện sao? Hiện tại bản thân cũng khó bảo toàn rồi… làm sao còn lo được cho bọn họ!
Ra ngã tư tư đường, mấy người quẹo vào đường cái, người trên đường cái so với lúc trước nhiều hơn không ít, bất kể là người sống sót hay là thây ma du đãng đều nhiều hơn nhiều.
“A… đừng cắn tôi! Đứng cắn tôi mà!” Tiếng phụ nữ thét lên the thé tại thời khắc này có chút chói tai nhưng cũng không tính là chói tai, bởi tiếng thét loại này nơi nào cũng có.
“Mọi người cẩn thận một chút, nhất là các cậu.” Lời này, Dương Sóc tự nhiên là nói với Trương Quân cùng Phi dương, “Bản thân dị năng giả có khả năng miễn dịch nhất định, nhưng người không có dị năng ngàn vạn lần không thể bị thây ma cào trúng, bằng không sẽ biến thành quái vật giống bọn nó!”
Trương Quân và Phi Dương đều trịnh trọng gật đầu, “Chúng tôi biết rồi.”
“Nơi đó có một chiếc xe hơi, nhìn như không ai dùng, chúng ta đem đồ khá nhiều, lái xe đi sẽ tốt hơn.” Dương Sóc nhìn một chiếc xe hơi bỏ trống ven đường nói.
Cố Diễm gật đầu đồng ý, “Ừ, chúng ta mang đồ khá nhiều, xác thực lái xe tốt hơn.”
Vì vậy, bốn người vội vội vàng vàng chạy về phía xe hơi, vận may của bọn họ không tồi, chủ xe biến thành thây ma, cửa xe mở ra, mặc dù bên cạnh xe có ba thây ma, nhưng đối với bốn người có giá trị vũ lực cao như họ mà nói ba thây ma này thật không đáng để vào mắt, rất dễ dàng liền giải quyết xong.
Lái xe là Trương Quân, Cố Diễm ngồi trên ghế phụ lái, đằng sau là Liễu Phi Dương cùng Dương Sóc.
Ngồi như vậy là vì muốn đảm bảo hai bên đều có sức chiến đấu của dị năng giả.
Sau đó ngay bên cạnh, khi Dương Sóc muốn đóng cửa xe, một giọng nữ kêu to lao đến, “A, chờ một chút, chờ một chút, cầu xin các anh mang em theo với!”
Tốc độ lao đi của cô gái kia rất nhanh, rất nhanh liền đến trước mặt Dương Sóc, hơn nữa còn níu cửa xe lại.
Dương Sóc vốn không định để ý tới, nhưng khi vừa nhìn đến bộ dáng cô gái trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia sáng, sau đó nheo mắt lại cười nói, “Vậy mau lên đây đi.”
Cô gái lộ ra nụ cười vô cùng cảm kích, vội vàng lên xe, trên thực tế cô chú ý bốn người này đã một lúc lâu, từ khi bọn họ đến đường lớn cô liền chú ý đến, giá trị vũ lực của bọn họ rất cao, hơn nữa từng người đều đeo một ba lô lớn, hiển nhiên bên trong đều là thức ăn, bốn người đàn ông như vậy trong tận thế người ăn thịt người này tuyệt đối sẽ là một chỗ dựa vững chắc! Cho nên, cô làm sao cũng phải đặt quan hệ với bọn họ!
Mà hiện tại, cô thành công rồi!
“Thật sự rất cám ơn các anh, thật đáng sợ, nếu không phải có các anh em liền gặp nguy rồi!” Gương mặt cô gái rất đẹp, ánh mắt lại ngập nước, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, lúc này, trên gương mặt điềm đạm đáng yêu kia tràn đầy biết ơn khiến người rung động.
“Ha ha, không có gì, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi…” Dương Sóc cười vô cùng dịu dàng.
Ngồi đằng trước, Cố Diễm khẽ rũ mắt xuống, hai nắm tay nắm lại thật chặt.
Đúng là vẫn như vậy sao? Dương Sóc… vẫn là thích con gái…
Rõ ràng cũng không muốn ôm chờ mong gì đó, nhưng những ngày này trôi qua khiến y cảm giác được quan tâm của đối phương… Bởi vì quan tâm kia, y bắt đầu chờ mong, chờ mong hai người thật sự ở bên nhau… hôm nay, mộng đã tỉnh sao? Bản thân, quả nhiên vẫn là đang nằm mơ mà…
Trương Quân nhíu nhíu mày, bình thường cậu ta cũng không phải người không thương hoa tiếc ngọc, nhưng biểu hiện lúc này của Dương Sóc…
Mặc dù trong lòng rất không bình tĩnh, nhưng thời điểm Cố Diễm giải quyết thây ma một chút cũng không nương tay. Trên đường đi, chỉ cần là cản đường phía trước hay bên cạnh đều bị y giải quyết.
Rốt cục, xe đến cửa hàng phụ cận, đoạn đường này, cô gái kia và Dương Sóc đã tán gẫu không ít rồi.
Ít nhất mọi người đều biết tên cô ta là Lý Viện, năm nay 24 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng đến nơi này du lịch, cùng bạn cô ta lạc mất nhau. Nhà cũng ở thành phố J, rất trùng hợp.
Xuống xe… Dương Sóc nhân cơ hội thanh lý thây ma nắm tay Cố Diễm một cái.
Cố Diễm bình tĩnh quay người nhìn Dương Sóc… ánh mắt giấu kín như bưng….
——— —————
Snail: Chương này dài hơn mấy chương trước nhỉ ^^~