Người đàn ông có chút sợ hãi: “Cậu điên rồi! Sao cậu có thể để bọn họ biết là tôi vẫn còn sống!”
Thẩm Chi Diệu hơi nheo mày lại nhưng vẫn cười: “Là những thuộc hạ cũ của bản thân ông, vậy mà ông còn sợ bọn họ sẽ bán đứng ông?”
Người đàn ông đập tay xuống bàn: “Đồ điên! Cậu giúp tôi bao nhiêu năm như thế, cậu không sợ việc sắp thành mà lại hỏng à! Cậu không sợ Thẩm gia bị tiêu diệt hết sao? Cậu không sợ cậu công ty cậu khổ sở để kinh doanh sẽ bị hủy hoại à?”
Thẩm Chi Diệu vẫn cười lạnh nhat: “Sợ chứ! Vì thế mới bảo ông ký, tôi vốn dĩ có thể dùng những thủ đoạn cứng nhắc.....tôi sẽ làm cho nó trở thành di chúc nhiều năm trước của ông, có chuyên gia khảo định chữ kí chứng mình.”
Người đàn ông nghiến răng lại, rồi vẫn làm đúng như lời Thẩm Chi Diệu nói là viết một bức thư.
Viết xong rồi, ông ta trừng mắt nhìn Thẩm Chi Diệu một lúc sau mới hỏi: “Mọi người trong nhà....thế nào rồi?”
“Lão gia cũng ổn, cơ thể chỉ mắc bệnh nhẹ, không có bệnh gì nghiêm trọng cả. Chị Hai vẫn thế, bao nhiêu năm rồi không thay đổi.”
“Vậy....” người đàn ông cúi đầu xuống: “Tinh Không thì sao.....con bé thế nào rồi....”
Ánh mắt Thẩm Chi Diệu liền trở nên lạnh lùng: “Con bé ở bên cạnh tôi, rất tốt.”
“Sao nó lại ở bên cạnh cậu?” người đàn ông có chút kích động: “Con bé là một đứa con gái, nó còn chưa kết hôn, hai người ở bên nhau thế là thế nào? Tại sao không thể để nó ở bên cạnh ông nội nó, hoặc là để nó ở trong trường cũng được! Tôi không cho phép cậu ở gần nó như thế!”
Loading...
Thẩm Chi Diệu bật cười: “Anh cả à, bây giờ lại còn nói là không cho phép, không thấy nực cười à? Tôi làm gì với con bé ông tưởng là ông còn có bản lĩnh mà không cho phép à?”
Người đàn ông đập mạnh tay xuống bàn: “Thẩm Chi Diệu, đồ thú tính! Mày dám động vào Tinh Không tao nhất định không tha cho mày!”
Thẩm Chi Diệu ra hiệu cho Amanda thu bức thư về, rồi bản thân đứng lên chậm rãi, cười cười nhìn người đàn ông với khuôn mặt tức giận trước mặt: “Anh cả, nghỉ ngơi đi, cẩn thận cao huyết áp.”
“Không được phép động vào Tinh Không.”
“Nói cho anh biết....” Thẩm Chi Diệu đứng trước bàn, hai tay cho vào túi quần, cười khểnh nói: “Hôm nay khi tôi đưa đi chơi, cùng nhau ngồi xe bus, người đông đúc chật ních, tôi ôm con bé vào lòng, đột nhiên phát hiện nó không còn là con bé nữa mà lớn thật rồi, đã dậy thì thật rồi, lúc đó tôi cảm thấy, giữ lại con bé là đúng. Anh nói xem có đúng không anh cả?”
Người đàn ông tháo giày ra ném về phía Thẩm Chi Diệu, lớn tiếng mắng: “Mày là đồ cầm thú, mày đừng có mà động vào con gái tao!”
Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng nghiêng người né đi: “nghỉ ngơi đi, nếu tôi nói với Tinh Không việc ông đã làm ông tưởng rằng con bé còn nhận ông làm cha à? Tôi khuyên ông hãy thụ hình cho nghiêm túc đi, qua kiếp nạn này rồi, ngày tháng tiếp theo của mọi người sẽ đều dễ sống hơn.”
Đưa Amanda cùng rời đi, phía sau lưng người đàn ông vẫn gầm lên.
Ra khỏi cổng của nhà tù, Thẩm Chi Diệu thở dài một tiếng.
Amanda ôm lấy tài liệu, nhìn anh: “Ông chủ, anh vẫn ổn chứ?”
Thẩm Chi Diệu nhay nhay dây thần kinh ở hai bên thái dương rồi đi về phía xe, cười cười: “Về ngủ thôi, bằng không người hôn mê là tôi mất.”
Amanda cười, cùng anh sải bước rời đi.
*****
Ôm lấy ba lô, Thẩm Tinh Không ở phía sau Lục Diễn Trạch, hai người men theo con đường nhìn không thấy điểm đầu đâu từ từ đi.
Thỉnh thoảng có một chiếc xe chạy qua, Thẩm Tinh Không giơ tay ra vẫy liên hồi biểu thị rằng đối phương hãy dừng xe lại, nhưng chẳng có ai để ý tới cô.
Cô rất bực, nhìn Lục Diễn Trạch thư thả thong dong như người đang đi bộ ngắm cảnh, cô điên tiết: “Xin cậu cũng nghĩ cách đi có được không hả?”
Lục Diễn Trạch khoanh tay lại, quay đầu nhìn cô: “Đại tiểu thư, cậu gọi điện cho tài xế nhà cậu tới đón chẳng phải là xong rồi à? Việc gì phải đi bộ với tôi thế này.”