Thứ hai, vẫn như những ngày bình thường khác, A Tiến hộ tống Thẩm Tinh Không đi tới trường.
Học viện Triển Đức là học viện quý tộc hàng đầu của quốc gia, trong trường không có một ai không phải là con nhà dòng dõi.
Thẩm Tinh Không trên đường đi vào lớp, cô đã cảm nhận thấy bầu không khí có gì đó khác lạ, không phải là căng thẳng mà là kích động, trên nét mặt mọi người đều mang một sắc thái chờ đợi, nét biểu cảm đó xuất hiện trên khuôn mặt của những học sinh kiêu ngạo, lạnh lùng này không hề nhiều.
Thẩm Tinh Không đặt chiếc cặp sách lên bàn, quay đầu lại nhìn Tưởng Thu Muội, thấy cô cũng đang ríu rít với những người khác, Thẩm Tinh Không liền nheo mày hỏi: “Cậu làm cái gì đấy?”
Tưởng Thu Muội chạy lại gần, kéo tay cô không ngừng lắc lắc, vô cùng kích động: “Tinh Tinh, cậu có biết Mr.Z không?”
Thẩm Tinh Không hơi có vẻ suy nghĩ, giọng nói thờ ơ cô trả lời: “Không biết.”
Tưởng Thu Muội lắc đầu nhìn cô với vẻ chê bai: “Ngay đến cả Mr.Z mà cậu cũng không biết, cậu đúng là đồ ngốc mà! Anh ấy bây giờ là thầy vẽ tranh minh họa hàng đầu, những bức vẽ của anh ấy ở trong nước không mua được đâu, tớ phải ngờ người thân ở Nhật Bản xếp hàng mua cho tớ đấy. Anh ấy à, chỉ tầm tuổi chúng ta thôi, vẫn còn là học sinh cấp ba ấy! trời đất ơi, nhất định là tớ đang nằm mơ rồi, cậu có biết không, anh ấy sắp tới trường chúng ta đấy!”
Thẩm Tinh Không không có vẻ hào hứng lắm, cô ngồi ở chỗ mình mở cặp sách ra, hỏi một cách lơ đãng: “Anh ta tới để ký tên và bán tranh à?”
Tưởng Thu Muội tức giận hét lên: “Đến để học! Anh ấy là người lai giữa Trung Quốc và Nhật Bản, mẹ anh ấy là người Trung Quốc, trời ơi, tớ sắp phát điên lên rồi, cậu nói xem nếu anh ấy mà ngồi bên cạnh tớ vậy thì khéo tớ sẽ ngất đi ngay tức khắc ấy! còn học hành thế nào được nữa, trời đất ạ....”
Thẩm Tinh Không liếc nhìn cô bạn: “Tưởng Thu Muội, cậu đúng là cái đồ chả có tí triển vọng nào.”
Loading...
Tưởng Thu Muội hức một tiếng: “Mỹ nam ở trước mặt, ai còn cần triển vọng làm gì!”
Thẩm Tinh Không nheo mắt lại: “Sao cậu đã biết anh ta là mỹ nam?” người này từ trước tới này chưa bao giờ để lộ ảnh ra ngoài.
Tưởng Thu Muội nhún vai, nói vẻ khẳng định: “Tớ biết chứ, tớ nhìn tranh của anh ấy, tranh đẹp như thế thì sao có thể là một người xấu xí được chứ?”
Thẩm Tinh Không chẳng thèm quan tâm tới cô bạn, chẳng lẽ người xấu thì không thể vẽ chắc?
Những lời bàn tán xôn xao của mọi người vẫn tiếp tục, cái người gì mà Mr.Z đúng là thật nổi tiếng, rồi cả gia cảnh anh ta ở Nhật Bản thế nào cũng được mọi người đưa ra bàn tán và đoán biết....
Thẩm Tinh Không nằm xõng xoài ra bàn, cô nhắm mắt lại chẳng có chút hứng thú gì.
Mr.Z.....
Cô đã nói dối, thực ra cô biết đó là ai. Cô còn nhớ có một lần cô và Tưởng Thu Muội ở trong hiệu sách xem sách, cô tình cô đã nhìn thấy bức họa của anh với tên gọi “Đi lạc”. Cô không hiểu gì về nghệ thuật, chỉ là mấy năm học tiểu học cô được Thẩm Chi Diệu đưa đi học múa ba lê để nâng cao khí chất, nhưng cô nhìn hiểu được tranh của Mr.Z, những bụi cây gai góc trong rừng già, trên mặt đất trống chỉ có một con chim nhỏ đang ăn vụn bánh bao. Ánh trăng rất sáng, có những đám mây đen trong màn đêm. Cô nhìn mà con tim cảm thấy nhói đau.
Khi đó cô nghĩ, lạc đường thì thật đáng thương, cũng có thể là giống với cô, bị người khác vứt qua vứt lại, cuối cùng bị lừa tới rừng sâu, ngay tới cả con chim nhỏ cũng không chịu giúp, mà đã lấy hết đi trí nhớ của anh làm anh quên đường về nhà.
Cô nhìn bức tranh liền cảm thấy tim đập bất thường, bởi vì không muốn để Tưởng Thu Muội nhìn thấy, vì thế cô đã tranh thủ lúc Tưởng Thu Muội đi cửa hàng tạp hóa mà đã mua cuốn sách tranh vẽ đó về.
Tâm sự của thiếu nữ rất kì lạ, cô không muốn nghe thấy người khác nói lời không hay về người mình thích, lại cũng ghét người khác cũng thích tranh của Mr.Z, cô luôn cảm thấy những bức tranh đó chỉ có bản thân mình mới có thể hiểu, người khác chẳng qua là hùa theo đám đông mà thôi....
Bởi vì thích Mr.Z vì thế cô chẳng hiểu sao đã có cảm giác rất kì lạ, nói không rõ thành lời với người biết vẽ như Trì Hạo, tuy không phải là thích, nhưng ít nhất là không ghét, trước đây nếu có nam sinh mà muốn tiếp cận, gần gũi cô cô chỉ cảm thấy ghét, còn Trì Hạo thì không như vậy, cô thích nghe Trì Hạo nói những chuyện liên quan tới các bức tranh và việc vẽ tranh, nói những chuyện liên quan tới những người vẽ tranh như anh.....cô cảm thấy bản thân mình như bị điên rồi vậy.
Vì thế sau đó, Trì Hạo có hỏi cô, cô có muốn đi Nhật xem triển lãm tranh của Mr.Z không, cô đã ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý.
Kết quả là hại Trì Hạo đã bị thương ở tay, cũng không thể vẽ tranh được nữa.
Cô áy náy, và vẫn có cái cảm giác ảo tưởng nói không thành lời đối với người đó.