Mua thuốc xong, Thẩm Tinh Không và Thẩm Chi Diệu cùng nhau rời khỏi hiệu thuốc.
Anh đi rất chậm, Thẩm Tinh Không đi bên cạnh anh cảm thấy rất ức chế nhưng cũng không dám đi linh tinh, cô sợ anh, một nỗi sợ không có lý do. Anh cũng chưa từng đánh cô, chưa từng mắng cô, nhưng ánh mắt của anh lại làm cho cô cảm thấy rất sợ sệt, cô cũng nói không rõ đó cụ thể là gì.
“Sức khỏe ông nội không được tốt, lát nữa gặp ông ấy đừng có cứng đầu đấy.” Thẩm Chi Diệu nhắc nhở lạnh lùng: “Cô cháu nhất định cũng sẽ nhắc tới chuyện cháu chạy linh tinh, đừng có mà cãi lại, để chú giải thích, đừng có mà bọn họ nói một câu lại cãi một câu.”
Thẩm Tinh Không tặc lưỡi, sự việc chạy lung tung? Rõ ràng là chạy trốn mà?
Thẩm Chi Diệu không nhìn cũng biết cô đang thầm oán trách mình, thần sắc vẫn thờ ơ: “Tình Không, sau này không được ăn hiếp A Tiến, nếu còn để ta phát hiện nữa thì sẽ bị cắt tiền tiêu vặt của một tháng.”
Thẩm Tinh Không nhăn mặt lại nhìn chằm chằm Thẩm Chi Diệu.
“Cháu không ăn hiếp anh ấy.” cô tỏ vẻ oan ức, cắt tiền tiêu vặt của cô thì cô phải sống thế nào chứ?
Thẩm Chi Diệu nhìn đôi môi căng mọng đỏ hồng đang bĩu ra của cô, cái bộ dạng đó đáng yêu chết mất, nhưng anh không thể hiện ra mặt, vẫn nói vẻ thờ ơ: “Nhớ đấy là được rồi, A Tiến là vì muốn tốt cho cháu thôi.”
Thẩm Tinh Không vâng một tiếng rồi đi phía sau anh về xe.
Thẩm Tinh Không đưa túi đá và hộp thuốc cho A Tiến đang ngồi ở ghế trước của xe, cô nói với ngữ khí chẳng thân thiện gì: “Giống như đầu lợn ấy, mau chà vào đi, để cho cô và bọn họ nhìn thấy lại cười vào mặt chúng ta!”
Loading...
“Cảm ơn tiểu thư.” A Tiến nhận lấy, sắc mặt vẫn lạnh lùng như băng, anh khẽ quay mặt sang một bên, chườm túi đá lên má.
Thẩm Tinh Không hoài nghi, cái bộ dạng lạnh lùng của A Tiến chắc là học Thẩm Chi Diệu rồi.
Chiếc xe được lái thẳng tới căn biệt thự, từ rất lâu trước đây Thẩm gia đã nổi tiếng giàu có một vùng, căn biệt thự tuy cũ nhưng giá thành lại rất cao, từ phong cách tới kiến trúc đều được xếp hàng đầu.
Thẩm Tinh Không bước xuống xe, cô đi theo phía sau Thẩm Chi Diệu vào trong căn biệt thực.
Bên trong là sự kết hợp của đông và tây, những đồ nội thất và đồ dùng bên trong thì cổ kính, còn những đèn trùm pha lê lộng lẫy thì nhìn rất hiện đại.
Thẩm Tinh Không còn chưa đợi nhìn rõ người trong nhà liền nghe thấy tiếng nói lanh lảnh của Thẩm Chi Mi vang lên: “Ây za! Tiểu công chúa của nhà ta vẫn ở đây à! Chẳng phải là đã chạy đi cùng với tên tiểu tử đó rồi sao.”
Thẩm Tinh Không rất muốn đấm cho bà ta một cái để bà ta im miệng lại, Thẩm Chi Mi rất giống với cái tên của bà ta, chưa tới 20 tuổi đã ra ở riêng với một người đàn ông, ông nội tuy phản đối nhưng bà ta đã tiền trảm hậu tấu, mang thai Hiên Trình Tiến mấy tháng rồi mới nói với người nhà, ông nội không có cách nào, chỉ có thể gả bà ta cho người đàn ông chẳng có gì tốt đẹp đó.
Không biết là ghen tỵ với sự trẻ trung của Thẩm Tinh Không hay ghen tỵ việc cô chẳng cần làm gì cũng có thể trở thành người thừa kế duy nhất của Tín Dương, mà cái bà cô này mỗi lần gặp cô đều nói lời rất cay nghiệt, hà khắc.
Thẩm Chi Diệu đưa tay lên đặt lên hai vai của Thẩm Tinh Không: “Đi rửa mặt đi, sắp ăn cơm rồi.”
Thẩm Tinh Không lườm một cái rồi đi qua, nhìn thấy ngồi bên cạnh Thẩm Chi Mi có một chàng thanh niên tầm khoảng trên dưới 20 tuổi, đó là anh họ của cô - Hiên Trình Tiến. Nhìn có vẻ không tới nỗi nào, có điều vì ghét mẹ anh ta vì thế Thẩm Tinh Không ngay đến cả anh ta cũng chẳng ưa gì.
Hức một tiếng, không chú ý dưới chân, cô liền vấp phải tấm thảm đang nhô lên, cô nghiêng người về phía trước như sắp ngã xuống.
Cô kêu lên một tiếng, chưa kịp hôn lên tấm thảm thì một đôi bàn tay đỡ lấy cô.
Cô thở phào một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên thì liền thấy Thẩm Chi Diệu đang nheo chặt mày lại.
“Đi đứng cũng không cẩn thận được!” anh bực mình bỏ cô ra, nói vẻ trắng mắng.
Thẩm Tinh Không bĩu môi, trong lòng thấy chẳng bằng ngã xuống còn hơn, ai cần đỡ chứ! Nhưng cô vẫn không dám biểu hiện ra bên ngoài, cô quay người đi về phía nhà vệ sinh.