Sau khi sắp xếp xong, Tô Thương đã cắt đuôi được Tiêu Đình, một mình lén lút rời khỏi biệt thự ven sông.
Nếu đêm nay không sử dụng thực lực để thoát khỏi Tiêu Đình, để Tiêu Đình đi theo thì ít nhiều cũng có chút phiền phức.
Không lâu sau, Tô Thương đi đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, nhìn vào đã thấy Tô Cảnh Hàm ở đó.
Tô Cảnh Hàm lúc đó đeo khẩu trang, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc kín mít, người thường hoàn toàn không thể nhận ra anh là Tô Cảnh Hàm.
Nhưng mà Tô Thương nếu có nhận ra thì cũng giả vờ không quen biết, đứng ở một bên làm ra vẻ như đang đợi Tô Cảnh Hàm.
"Anh." Lúc này Tô Cảnh Hàm đi đến chào hỏi.
"Mẹ mày, mày là ai, đừng có lại gần tao."
Diễn thì phải diễn cho trọn, Tô Thương hùng hổ, đưa chân đạp thật mạnh vào người của Tô Cảnh Hàm.
Tô Cảnh Hàm bị đẩy lùi về sau hai bước, vội vàng tháo khẩu trang xuống, nhỏ giọng nói: "Anh, đừng đánh nữa, là em đây."
"Thì ra là Tô Cảnh Hàm sao."
Loading...
Tô Thương bỗng nhiên nhận ra, nhưng sau đó lại nghi ngờ nói: "Sao em lại ăn mặc như thế này, làm anh không thể nào nhận ra, vừa rồi có đau không."
"Không đau, không sao."
Tô Cảnh Hàm cười cười, sau đó giải thích: "Anh à, em không muốn để cho người khác biết em đến đây, cho nên em đã cải trang một chút."
"Ha Ha, hiểu rồi, em là vừa muốn chơi một chút, lại vừa muốn giữ gìn danh tiếng."
Tô Thương vỗ vai Tô Cảnh Hàm, cười nói: "Hiểu rồi, anh em tốt, lát nữa vào đấy anh sẽ không gọi tên của em, mau đeo khẩu trang vào, rồi lát nữa vào phòng rồi tháo ra cũng được."
"Cảm ơn anh đã hiểu cho em."
Tô Cảnh Hàm cảm kích nói, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hả hê.
Theo anh ta thấy, chắc chắn đêm nay Tô đại thiếu gia sẽ phải chết trong Ngọc Chỉ Tiên Cảnh này, vì thế tuyệt đối không thể để cho người khác biết được anh đã tới đây, nếu không người khác sẽ nghi ngờ.
Cho nên, Tô Cảnh Hàm mặc kệ mọi người, cải trang thật kín đáo.
Vốn Tô Cảnh Hàm đã nghĩ đến phải giải thích như thế nào cho việc phải đeo khẩu trang rồi.
Nhưng điều không nghĩ tới là Tô Thương lại biết điều như vậy, còn nhắc nhở anh đeo khẩu trang vào.
Ha ha.
Tô đại thiếu gia thật là một kẻ ngốc, ngu xuẩn như vậy thì anh ấy làm sao có khả năng đấu với tôi?
Trong lòng Tô Cảnh Hàm đắc ý, đi theo Tô Thương vào Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.
Tô đại thiếu gia đã đến, không nghi ngờ gì nữa, lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.
"Chiều nay vừa mới đến, bây giờ lại đến nữa, Tô đại thiếu gia sạc điện nhanh như vậy sao?"
"Sạc điện hai phút, đóng cọc hai tiếng? Tô đại thiếu gia thật là trâu bò!"
"Tôi được coi là tuyển thủ tinh anh của quán bar, trước đây tôi không phục trước danh hiệu người mạnh nhất của Tô đại thiếu gia, nhưng bây giờ thì tôi phục."
"Tô đại thiếu gia thật là mãnh liệt, sau khi cô nhân viên tiếp anh ấy lúc chiều tỉnh lại, còn không nhớ buổi chiều đã xảy ra chuyện gì, thẳng tay chơi trò mất trí nhớ, thử hỏi ai có thể làm được như vậy?"
Nghe được mấy lời bàn tán này, Tô Cảnh Hàm cười liên tục, càng khinh thường Tô Thương hơn.
Tô Thương không thèm để ý đến mọi người xung quanh, trực tiếp gọi quản lý, mặt nhếch lên nói: "Trương quản lý, đêm nay tôi có đưa một người bạn đến đây chơi, chọn giúp bạn tôi mười cô nhân viên nhé."
"Nhất định phải xinh đẹp, tốt nhất là có nhiều kinh nghiệm, bạn của tôi vẫn còn là gà tơ nên cần phải có người nhiều kinh nghiệm dẫn dắt cậu ấy." Tô Thương lớn tiếng nói.
"Gà tơ sao? Trời đất, đây là hàng hiếm rồi."
"Ha ha, bạn của Tô đại thiếu gia lại là gà tơ, được thôi, cứ giao cho tôi."
Mọi người đều lao nhao nói, trong giọng chứa đầy sự cười nhạo.
Điều này làm cho Tô Cảnh Hàm vô cùng xấu hổ, khuôn mặt sau lớp khẩu trang đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Câm miệng hết đi, bạn của tôi có hai mươi tuổi, là gà tơ thì sao, chẳng phải mấy người trước đây cũng từng là gà tơ hay sao, bây giờ cởi bỏ danh hiệu này không phải là tốt sao, cười cái con khỉ!"
Tô Thương lớn tiếng bảo vệ Tô Cảnh Hàm.
Không nói thì thôi vừa nói xong mọi người còn cười to hơn nữa, khiến cho Tô Cảnh Hàm xấu hổ không biết chui đi đâu.
Thật đáng xấu hổ.
"Còn dám cười sao, có tin tôi đánh mấy người không!" Tô Thương tức giận, ra vẻ muốn đánh người.
Tô Cảnh Hàm không muốn làm lớn chuyện, sợ người khác chú ý, vì thế giữ chặt Tô Thương lại, nhỏ giọng nói: "Anh, đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì, để cho bọn họ cười đi, qua đêm nay em sẽ không còn là gà tơ nữa, bọn họ tự nhiên sẽ không dám cười em nữa."
"Ừm, được rồi."
Tô Thương gật đầu, sau đó giục quản lý đi sắp xếp phòng, còn nói: "Em à, chuyện này anh không can thiệp nữa, em đi thuê phòng đi, chúc em chơi vui vẻ."
"Dạ, cảm ơn anh."
Tô Cảnh Hàm cười cười, sau đó đi theo một nhân viên phục vụ đi đến phòng 308.
Đi đến phòng, Tô Cảnh hàm đợi nhân viên phục vụ đi, sau đó vào phòng khóa trái cửa lại.
Sau đó, anh ta gọi một cuộc điện thoại, thản nhiên nó: "Tôi đã đưa Tô Thương đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, cao thủ anh phái tới đã đến chưa?"
"Đã xuất phát mười phút trước chắc sắp tới rồi." Người đàn ông bên kia điện thoại nói: "Tô Cảnh Hàm, anh cũng đi đến quán bar sao, bởi vì với tính cách của Tô Thương, anh chỉ cần đả kích một chút, anh ấy sẽ tự đi đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, anh không cần phải mạo hiểm như thế."
"Ha ha, tôi muốn tận mắt chứng kiến Tô Thương bị giết, để cho hắn biết chính tôi đã khiến anh ấy ra nông nỗi như thế, như vậy mới thích thú!"
Tô Cảnh Hàm tháo khẩu trang xuống, nói tiếp: "Hơn nữa, cậu yên tâm đi, toàn bộ quá trình tôi đều đeo khẩu trang, trừ Tô Thương ra thì ở đây không có ai nhận ra tôi, sẽ không bại lộ được."
"Ừm, chuẩn bị tốt đấy, chờ đến lúc anh tiếp quản Tô gia, chúng ta còn rất nhiều cơ hội để hợp tác với nhau nữa, bây giờ tôi cũng không muốn anh xảy ra chuyện gì không may đâu."
Người đàn ông bên kia điện thoại tiếp tục nói: "Lần này tôi phái cao thủ đi, đã cho hắn xem ảnh của Tô Thương rồi, sẽ không nhận nhầm người nữa đâu, anh đợi tin tốt lành đi!"
"Về phần tâm nguyện của cậu, tôi sẽ cho cậu thỏa mãn, bây giờ tôi sẽ gọi điện bảo Hắc Long giữ lại một chút hơi thở cho Tô Thương, anh đang ở phòng nào, nói cho tôi biết, tôi sẽ đem Tô Thương hấp hối đến cho anh."
"Cảm ơn, phòng 308." Tô Cảnh Hàm đáp lại.
"Được."
Người đàn ông bên kia điện thoại trả lời rồi cúp máy luôn.
"Ha ha, Tô Thương, anh chờ chết đi!"
Tô Cảnh Hàm ngồi trên ghế sô pha, đẩy gọng kính viền vàng, vô cùng phấn khởi, sâu trong mắt hiện lên vẻ đắc ý với điên cuồng, dáng vẻ khác hẳn so với bình thường.
Vài giây sau, anh ấy mới trở lại diện mạo nho nhã lễ phép, đi ra mở khóa cửa phòng.
Thực ra.
Tô Cảnh Hàm không hề lừa Tô Thương, anh ấy ....!thật sự là gà tơ.
Hơn nữa, anh ấy chờ mong mấy cô nhân viên đến cũng là sự thật, hôm nay may mà có cơ hội này, anh ấy thật sự muốn trải nghiệm một chút.
Lúc này.
Tô Thương đang ở trong một góc của đại sảnh, lấy bất biến ứng vạn biến, ngồi chờ xem Tô Cảnh hàm có âm mưu gì.
Vài phút sau, anh ấy nhận ra trong đại sảnh xuất hiện một người cao thủ Hóa Kình hậu kỳ, hơn nữa ánh mắt lạnh lùng kia cứ nhắm về phía anh, trong mắt sát ý lạnh thấu xương.
"Ha ha, cuối cùng cũng đã đến."
Tô thương nhếch miệng cười, lo lắng ở đây có nhiều người, vì thế gọi quản lý đặt cho anh một phòng.
Sau đó, Tô Dương sải bước đi vào phòng, anh cố ý để cửa phòng nửa che nửa đậy, không có khóa trái cửa, hơn nữa nhìn chằm chằm hướng mười một giờ, nhẹ nhàng cười nói:
"Để cửa cho ngươi, còn không vào sao?".