"Hả?"
Diệp Miễn tất nhiên đã nhận ra, có chút nghi ngờ, sau đó liền đánh một chưởng.
Ầm!
Một tiếng vang đùng đoàng qua đi, liền bộc phát ra luồng sóng chiến đấu kinh khủng.
Ngay sau đó.
Vương Dương Minh không hề rút lui, mà đứng vững vàng trên mặt đất, tất nhiên là không ở thế yếu.
Còn về Diệp Miễn, ông ta cũng không chùn bước, đứng ngay tại chỗ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Dương Minh.
"Vương Dương Minh, ông dám ra tay với tôi à!" Diệp Miễn tức giận gào thét lên.
"Ha ha!"
Vương Dương Minh nghe vậy, đường đường chính chính nói ra: "Diệp Miễn, chính ông là người đã nhìn nhầm tôi đấy!"
Loading...
"Tôi là thiên tài của trái đất, sinh sống ở đây rất nhiều năm, sao lại nịnh nọt, vì bản thân mà chọn cấu kết với ông để làm việc xấu chứ?"
"Tất cả mọi thứ tôi làm, đều là muốn mượn tay của ông, để đặt chân đến trên cảnh giới tiên đế thôi!" Vương Dương Minh nói ra mục đích của mình.
Còn về Tô Thương, lúc này anh ấy đứng lên, trên mặt không hề bất ngờ gì, bởi vì anh ấy đã đoán được kết quả này từ lâu.
"Cậu Tô, cậu bình tĩnh như vậy, xem ra kỹ xảo của tôi quá kém rồi, chưa từng lừa được cậu." Vương Dương Minh vừa cười vừa nói.
"Không."
Tô Thương lại lắc đầu, khẽ cười nói: "Ông diễn rất tốt, lần sau ông không được phép diễn nữa, không tôi sẽ bóp chết ông đấy.
"Nhưng sau này, tôi muốn tu luyện ngàn năm ở một không gian khác, muốn nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện."
Tô Thương nói tiếp: "Ông cố tôi đã từng nói, người có thể tin tưởng duy nhất ở trái đất này, chính là Vương Minh Vương ông, câu nói này, kiếp trước Huyền Thiên tiên đã nói, tôi tin tưởng bản thân của thời kì đỉnh cao, sẽ không nhìn nhầm người đâu."
“Nhưng ngay từ đầu, tôi nghĩ mãi mà không ra, tại sao ông lại phải giết Thiên Sơn Tuyết, về sau thì tôi đã nghĩ thông suốt rồi."
Tô Thương tiếp tục nói: "Có lẽ, đây chính là phương pháp hòa hợp trí nhớ hai kiếp của Tuyết Nhi sao?"
"Lúc ấy, thủ đoạn tôi giả chết, tuy thông minh, nhưng ông đã là cảnh giới tiên đế đỉnh phong rồi, chắn sẽ không phát hiện ra khí tức của tôi, nhưng ông vẫn chọn rời đi, trước khi đi đã nói một đống chuyện không thể giải thích được."
Tô Thương khẽ cười nói: "Kết hợp những thứ này lại, tôi lại không đoán ra được ý đồ của ông, vậy là tôi ngốc nghếch rồi."
"Ha ha."
Vương Dương Minh nhìn về phía Tô Thương, nói như muốn khoe khoang: "Cậu Tô, đừng nói mấy thứ này nữa, không không biết, trên cảnh giới tiên đế, thật sự vô cùng mạnh đấy, cả người tôi tinh thần sảng khoái."
"Cậu còn mười phút nữa, sau mười phút thiên môn sẽ mở ra, cậu mau vào thiên môn đi."
"Ba người chúng ta dùng hai mươi phút, đã đặt chân lên cảnh giới trên thiên đế, cậu đừng xem thường tôi, cho cậu mười phút, chắc là đủ rồi nhỉ?" Vương Dương Minh vừa cười vừa nói.
"Đủ rồi!"
Tô Thương ngẩng đầu, chăm chú nhìn thiên môn, trầm giọng nói: "Thậm chí là không dùng hết!"
Vừa nói xong, Tô Thương liền bay lên không trung, hướng thẳng về phía thiên môn.
"Dừng lại!"
"Tôi bảo cậu tiến vào sao!"
Đúng lúc này, Diệp Miễn bỗng nhiên ra tay, muốn giết hại Tô Thương: "Tô Thương đã phá vỡ quy tắc, hung hăng xông đến thiên môn, nên giết!"
"Đối thủ của ông, là tôi!"
Nhưng Vương Dương Minh liền đứng dậy, đứng chặn ở phía trước Tô Thương, ngăn cản Diệp Miễn.
"Vương Dương Minh!"
Diệp Miễn không kiềm chế được cơn giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông phản bội tôi, tôi còn chưa tính toán với ông đâu, bây giờ ông còn dám ngăn cản tôi, muốn chết thật sao hả?"
"Ông vừa đặt chân đến cảnh giới trên tiên đế, cảnh giới còn chưa vững hẳn, mà tôi đã đặt chân đến cảnh giới đó 10 vạn năm rồi, ông dựa vào cái gì mà đòi so sánh với tôi?" Diệp Miễn tự tin hỏi lại.
"Một mình ông ta không được, vậy thì thêm cả tôi nữa, thì sao đây?"
Bỗng nhiên, có một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng, bay ra từ trong thiên môn, đứng ngang hàng với Vương Dương Minh.
Người đến kia không phải là ai khác, mà chính là Lý Nguyệt, tà váy tung bay, khí chất trầm tư, cô ấy đã đặt chân đến cảnh giới trên tiên đế!
"Còn có cả tôi!"
Đúng lúc đó, lại có một người phụ nữ đi ra từ trong thiên môn, cô ấy mặc chiếc váy màu xanh lam, lạnh lùng như băng, gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Thiên Sơn Tuyết!