Đế cảnh áp chế của trái đất quả thật rất mạnh, cho dù anh tạo ra cột ánh sáng ở trong tháp Hư Không và chìa khóa của Đông phủ, nhưng vẫn sẽ bị Đế cảnh của Vương Dương Minh áp chế.
Dứt khoát, vào năm trăm năm cuối cùng, Tô Thương có chút thành tựu, bây giờ đã đạt được lực lượng hùng mạnh.
Mặc dù vẫn còn kém một chút so với thời điểm đỉnh phong của anh, nhưng nếu gặp phải Vương Dương Minh, cũng sẽ không thua một cách thảm hại, thậm chí còn có con đường sống.
Soạt!
Bỗng nhiên, trong nháy mắt, Tô Thương mở hai mắt ra, kết thúc tu luyện đã duy trì ngàn năm.
"Tô Thương, cậu thành công chứ?"
Nhìn thấy Tô Thương bước ra khỏi cột ánh sáng, Ngô Thanh Ảnh vội vàng tiến lên hỏi, trong mắt tràn ngập hi vọng.
"Ừm."
Tô Thương gật đầu. Anh đã bế quan ngàn năm, sau khi xuất quan, phong độ của anh cũng đã xảy ra thay đổi vô cùng lớn: "Ngô tiền bối, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi đi, hung thủ sát hại Tuyết Nhi, tôi khiến cho người đó nợ máu phải trả bằng máu!"
"Tô Thương."
Loading...
Ngô Thanh Ảnh thật lòng nhắc nhở: "Cậu đừng liều lĩnh, vẫn là câu nói kia, nghĩ cho thật kỹ rồi hẳn làm."
"Tôi hiểu rồi."
Tô Thương gật nhẹ đầu, đang chuẩn bị nói thêm gì đó. Nhưng đúng vào lúc này, trong đầu anh đột nhiên có một giọng nói vang lên.
"Tô Thương, núi Côn Luân, bên cạnh Hỗn Nguyên Vô Cực trận, tôi muốn nói với cậu về chuyện hợp tác."
Hửm?
Giọng nói này, vô cùng xa lạ.
Tô Thương nhíu mày, cũng không biết người mời mình bàn bạc chuyện hợp tác là ai.
"Tôi chính là Thiên Đạo Ý Chí mà Vương Dương Minh nói đến, tôi ở núi Côn Luân chờ cậu!"
Giọng nói này lại vang lên một lần nữa.
Thiên Đạo Ý Chí!
Ánh mắt Tô Thương lập tức trở nên sắc bén, sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định đến tìm hiểu cho đến cùng.
Sau khi nói lời tạm biệt với Ngô Thanh Ảnh, Tô Thương mở truyền tống trận ra, đi thẳng tới núi Côn Luân.
Trước đây.
Tô Thương không chỉ bố trí truyền tống trận ở núi Cửu Phong, mà ở núi Côn Luân cũng có.
Khi đó, vì để phòng ngừa chuyện không may, Tô Thương định nhờ vào Hỗn Nguyên Vô Cực trận, hy vọng vào thời điểm mấu chốt có thể bảo vệ bản thân.
Bởi vì, Tô Thương có thể tiến vào Hỗn Nguyên Vô Cực trận, nhưng những người khác thì lại không thể.
Có điều sau đó, Tô Thương muốn giả chết thoát thân, khiến cho Vương Dương Minh nghĩ rằng anh đã chết, từ đó buông lỏng cảnh giác.
Hơn thế nữa, nếu như đến núi Côn Luân, mặc dù xác suất lớn là Vương Dương Minh sẽ không giết được anh, nhưng ông ấy sẽ ra tay với những người khác ở núi Côn Luân.
Người nhà Tô Thương đều ở núi Côn Luân, cho nên sau khi cân nhắc, anh quyết định không mở ra truyền tống trận đi đến núi Côn Luân.
Vù!
Truyền tống trận mở ra, rất nhanh, Tô Thương đã xuất hiện ở núi Côn Luân, anh bước ra khỏi truyền tống trận.
"Cậu tới rồi."
Tô Thương còn chưa kịp ôn chuyện với người thân, bên tai đã truyền đến giọng nói của Thiên Đạo Ý Chí.
Anh đưa mắt nhìn qua, Tô Thương phát hiện phía sau mình có một người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh.
Hắn ăn mặc thư sinh, khí chất nho nhã, mặt tươi cười nhìn Tô Thương.
"Thiên Đạo Ý Chí?" Tô Thương nhíu mày hỏi.
"Không sai."