Sách giáo khoa toán học?
Hàng cấm?
Chu Chấn ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, lập tức cảnh giác hỏi: "Có ai bảo anh truyền bá 'virus số'?"
Tưởng Lập vội vàng lắc đầu, giọng điệu gấp gáp giải thích: "Không phải, không phải!"
"Những thứ này đều là bán cho những đại gia thực sự."
"Có rất nhiều người giàu có, ví dụ như chủ tịch tập đoàn Hồng Sơn, cổ đông lớn của Dược phẩm Địch Phạn, ông chủ giải trí Hải Huệ... sẽ mua loại sách giáo khoa toán học này với giá rất cao!"
"Em cũng không biết những ông chủ đó dùng để làm gì."
"Loại hình kinh doanh này không chỉ mình em làm mà còn có rất nhiều người trung gian đều đang âm thầm làm."
"Không, không đúng!"
"Loại hình kinh doanh này, em còn chưa bắt đầu làm!"
Loading...
"Sau khi em cho lão Chu vay mười triệu, lão Chu vẫn kiểm tra em rất nghiêm ngặt, cho nên, cho nên..."
Nghe đến đây, Chu Chấn gật đầu, cho nên... đối phương sau khi đến hạn trả nợ, đã lập tức cử người đến đánh hắn, muốn ép buộc Chu Kiến Cường nhượng bộ!
Nghĩ đến đây, Chu Chấn thu hồi súng, lại ngồi xuống.
Sự lan truyền của "virus số" có liên quan rất lớn đến "toán học", đây không phải là chuyện nhỏ!
Hiện tại hắn không dám tự ý quyết định, sau khi trở về sẽ tìm cơ hội báo cáo với Lư Quân.
Không có được tin tức hữu ích, Chu Chấn nhìn vào thời gian trên điện thoại, còn hai phút nữa là đến 10 giờ.
Nghĩ ngợi một chút, cuối cùng hắn hỏi: "Có nghe nói về 'Trật Tự Tro Tàn' không?"
Tưởng Lập lập tức lắc đầu: "Không!"
Nghe vậy, Chu Chấn không cảm thấy bất ngờ, hắn tháo băng đạn của khẩu súng lục, dùng một tay tống từng viên trong băng đạn ra ngoài, sau đó ném băng đạn rỗng, kéo tay súng, tháo rời vỏ bọc, nòng súng, lò xo...
Rất nhanh, khẩu súng hoàn chỉnh đã biến mất, chỉ còn lại một đống linh kiện.
Chu Chấn tùy tiện ném những linh kiện này đi, sau đó đứng dậy, bước nhanh ra khỏi cửa.
"Cộc, Cộc, Cộc..."
Tiếng bước chân trên hành lang nhanh chóng xa dần, chẳng mấy chốc, tiếng động khe khẽ của thang máy vang lên từ cuối hành lang.
Nhìn thấy Chu Chấn rốt cuộc cũng đã đi, Tưởng Lập lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn vội vàng cầm lấy chai rượu vang đắt tiền trên bàn trà, không kịp rót ra ly, liền giơ lên, ừng ực uống một ngụm lớn.
Rầm!!!
Tưởng Lập ném mạnh chai rượu xuống đất, vỡ tan tành.
Việc tuồn lậu sách giáo khoa toán học đã bị phát hiện rồi... Đây là tội nghiêm trọng có thể bị xử tử hình đấy!
Không thể tiếp tục ở lại thành phố Tân Hải nữa, phải nhanh chóng chạy trốn thôi!
Nghĩ đến đây, Tưởng Lập vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc, bỗng thấy bên cửa sổ không biết từ lúc nào đã có một bóng người đứng đó.
Đó là một bóng lưng cao ráo, mặc dù khoác trên mình chiếc áo khoác da màu lạc đà dài đến mắt cá chân nhưng vẫn không che giấu được những đường cong quyến rũ, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành, mũ được buộc bằng một dải lụa bản rộng, mặt bên trang trí một bông hoa loa kèn màu sẫm, hai dải ruy băng dài ngắn buông xõa mềm mại, trông rất tao nhã bí ẩn.
Tưởng Lập giật mình hoảng sợ, sau khi định thần lại thì vô cùng tức giận hỏi: "Cô là ai! Gái gọi tầng nào, sao vô ý thức thế! Ai cho phép cô đến đây!"
Bóng người từ từ quay lại, dưới chiếc mũ được gia công tinh xảo, vài sợi tóc đen tuyền buông xõa, nơi vốn là khuôn mặt lại là một chiếc mặt nạ vàng kim, mặt nạ nhẵn mịn như gương, không có bất kỳ lỗ hổng nào, chỉ có ở phần mắt là dùng mực đen đậm tô vẽ một đôi mắt hẹp dài khép hờ.
Đôi mắt ấy mi dài cong cong, hé mở một khe hở nhỏ, trong khe hở là màu đen tuyền, không phân biệt được con ngươi và lòng trắng, thậm chí còn không phân biệt được đó là mắt hay bóng tối, nhìn cụp xuống như đang ngủ, tựa như vị thần vô tình, lặng lẽ nhìn xuống toàn bộ thế gian, cao quý, lạnh lùng, tà mị.
Dưới lớp mặt nạ, trên chiếc cổ thon dài của người phụ nữ là một sợi dây da đen, đầu dây treo một chiếc mặt dây chuyền kỳ dị, là một cây quyền trượng ngược với hai con rắn hung tợn nhả nọc quấn quanh.
Ngay khoảnh khắc cô quay người, tất cả bóng đèn, điện thoại, máy tính, camera giám sát... mọi thiết bị điện tử đều đồng loạt nổ tung!
Thủy tinh, tinh thể, linh kiện điện tử bắn tung tóe như mưa rào, ngay lúc đó đầu của Tưởng Lập cũng phát nổ.
Ầm!
Thi thể không đầu của Tưởng Lập ngã gục xuống sàn nhà, máu chảy ồ ạt, nhuộm đỏ tấm thảm thủ công dày cộm.
====
Ding!
Chiếc thang máy tốc độ cao nhanh chóng hạ xuống tầng một, Chu Chấn vội vàng bước ra.
Lúc này, ánh nắng mặt trời từ mái nhà cao vút rọi xuống không chút cản trở, chiếu sáng rực toàn bộ sảnh.
Hiệu ứng Tyndall khiến cho sảnh trông vô cùng rộng rãi.
Chu Chấn nhìn xung quanh, đài phun nước trong sảnh vẫn tiếp tục vang vọng tiếng ầm ầm, hơi nước bắn tung tóe trên mặt hồ, xung quanh vắng tanh không một tiếng động, không khỏi có chút kỳ lạ... Tầng một, hình như quá yên tĩnh?
Lúc nãy khi hắn bước vào, không phải như vậy...
Nghĩ đến đây, Chu Chấn đi thẳng ra cửa chính.
Cộc, cộc, cộc….
Tiếng bước chân đơn điệu vang vọng khắp đại sảnh rộng lớn.
Khác với lúc bước vào, lúc này toàn bộ sảnh chỉ có một nhân viên lễ tân tóc ngắn đang cúi đầu làm việc, những nhân viên bảo vệ cao lớn trong bộ vest bảnh bao lúc nãy đều đã biến mất hoàn toàn.
Cho đến khi sắp bước ra khỏi cửa, Chu Chấn cũng không nhìn thấy thêm bất kỳ nhân viên bảo vệ hay nhân viên nào khác, cũng không biết là do lệnh của Tưởng Lập hay vì lý do gì khác.
Chu Chấn lờ mờ cảm thấy có điều gì không ổn, hắn thoáng suy nghĩ, cũng không ngoảnh đầu lại mà lập tức âm thầm tăng tốc bước đi, ra khỏi cửa lớn.
Ngay khi Chu Chấn vừa rời đi, nhân viên lễ tân tóc ngắn lập tức ngẩng đầu lên. Đây là một thanh niên rất trẻ, hắn mặc vest màu đỏ sẫm, sơ mi vàng nhạt, đeo cà vạt nơ lụa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt dài và sắc bén, mí mắt có phần sưng mọng, dường như đã lâu không ngủ ngon. Trên má trái của hắn cũng có hình xăm cây quyền trượng ngược với con rắn hai đầu nhả nọc quấn quanh... Lúc này, hai bên khóe miệng của thanh niên này dính đầy máu tươi, miệng không ngừng nhai, dường như đang ăn gì đó...
"Ực!"
Thanh niên nuốt thức ăn trong miệng xuống, khóe miệng đột nhiên cong lên, nở một nụ cười vô cùng khoa trương. Hắn đối mặt với đại sảnh trống rỗng, dang rộng hai cánh tay, thực hiện động tác như đang chỉ đạo dàn nhạc giao hưởng.
Bỗng nhiên, âm thanh của dàn nhạc giao hưởng trở nên im bặt mà dừng, ánh sáng chiếu xuống từ trần nhà và tất cả các nguồn sáng xung quanh đột nhiên đều lập tức biến mất trong, toàn bộ đại sảnh chìm trong bóng tối.
===
Ra khỏi Club Phong Sắc Hoa Hồng, Chu Chấn lập tức tăng tốc đi về phía trước. Đi được một đoạn, xác định không có ai theo sau, hắn tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo cáo cho Lư Quân về tình hình kỳ lạ vừa xảy ra tại đại sảnh club đêm.
Thế nhưng, lúc Chu Chấn vừa mở danh bạ, còn chưa kịp bấm số của Lư Quân thì chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên, có người đúng lúc này gọi điện cho hắn!
Hiển thị số gọi đến là: Số điện thoại không xác định!
----
Góc vui đọc truyện, thêm kiến thức:
1/Hiệu ứng Tyndall, mang tên nhà bác học John Tyndall của Anh thế kỷ 19, là hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ keo. Hiện tượng này dùng để phân biệt các môi trường đồng nhất vật lý- các hạt hòa tan hoàn toàn vào nhau- với các môi trường keo không đồng nhất về vật lý.