Câu lạc bộ đêm "Phong Sắc Hoa Hồng"
Đây là tòa nhà cao hơn một trăm tầng, với một bông hoa hồng khổng lồ được dựng trên sân thượng. Bất kể ngày hay đêm, từ rất xa, người ta cũng có thể dễ dàng nhìn thấy nó.
Chiếc ô tô bay đầy những hình vẽ nguệch ngoạc, tiếng lóng thô tục lao vun vút từ xa đến, lúc đến gần cổng chính tòa nhà thì đột ngột phanh gấp, lảo đảo dừng lại dưới bậc thềm.
Ngay lập tức, Chu Chấn và Ngô Thụy Kiệt bước xuống.
Có lẽ vì trước đây đã bị Chu Chấn đánh cho sợ, lúc này Ngô Thụy Kiệt hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn như lúc đầu. Gã đi trước, vô cùng khó khăn, nói: "Lập ca thường đến đây, nhưng tôi không biết hôm nay anh ấy có ở đây hay không."
Chu Chấn gật đầu, không nói gì thêm.
Hai người nhanh chóng bước lên thềm, trước mặt là một cánh cửa lớn nguy nga tráng lệ, trên đó có một tấm biển hiệu nổi bật với dòng chữ "Câu lạc bộ đêm Phong Sắc Hoa Hồng" được viết bằng thư pháp bay bướm.
Trước cửa có hai hàng bảo vệ mặc vest lịch sự, người đứng đầu giơ tay chặn họ lại: "Ngô Thụy Kiệt, hắn là ai?"
Ngô Thụy Kiệt vội vàng giải thích: "Đại Phi ca, đây là con trai của Chu Kiến Cường, Chu Chấn, đến đây để trả tiền cho Lập ca."
Bảo vệ tên Đại Phi này mới gật đầu, nói: "Lập ca bây giờ hơi bận, nhưng nếu là đến trả tiền thì tôi sẽ dẫn lên hỏi."
Loading...
Ngô Thụy Kiệt vội vàng nói: "Vậy làm phiền Đại Phi ca rồi, tôi còn phải làm việc, tôi đi trước đây!"
Nói xong, gã quay người bỏ đi, nhiệm vụ của gã đã hoàn thành, chuyện tiếp theo xảy ra không liên quan đến gã nữa.
Đại Phi không quan tâm, trực tiếp nói với Chu Chấn: "Lập ca ở tầng 108, cậu đi theo tôi."
Chu Chấn bình tĩnh nói: "Được."
Cánh cửa bật mở, lộ ra cảnh tượng bên trong.
Sau cánh cửa là một sảnh lớn, không gian cao ráo tạo cảm giác đặc biệt rộng rãi.
Bên trái sát tường là một quầy bar hình vòng cung bằng đá cẩm thạch, sau quầy bar là một nữ tiếp viên mặc vest, trang điểm tinh tế, tóc dài uốn xoăn màu hạt dẻ, đang trang điểm trước một tấm gương nhỏ. Nhìn thấy có người đi vào, cô ta quay đầu nhìn lại, thấy không phải là ông chủ lớn nào thì liền không quan tâm nữa, thu hồi tầm mắt tiếp tục dùng son tô lên môi.
Bên phải là thủy cảnh trong nhà, từ trên bức tường cao đổ xuống, tạo thành những thác nước lởm chởm, chảy vào ba hồ nước bất quy tắc bên dưới.
Bên bờ hồ, có vài bảo vệ mặc vest, cao to vạm vỡ chỉnh tề đang đứng, họ chắp tay sau lưng, hai chân dang rộng, quay lưng ra hồ nước.
Trước mặt những nhân viên bảo vệ, có một người đàn ông trung niên mặc thường phục đang cầm dùi cui đi đi lại lại, dường như đang kiểm tra đội ngũ.
Đại Phi cùng Chu Chấn đi qua chính giữa đại sảnh rộng thênh thang. Phía bên trong đại sảnh, trên bức tường bên tay trái, có năm cửa thang máy. Bên cạnh thang máy là hai nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng, áo khoác đỏ, thắt nơ bướm. Khác với nhân viên bảo vệ bên ngoài, hai nhân viên phục vụ này cao ráo, thanh mảnh, cử chỉ đều được đào tạo bài bản, toát lên vẻ lịch thiệp.
Lúc họ nhìn thấy Đại Phi đều khẽ gật đầu chào hỏi: "Đại Phi."
Đại Phi gật đầu: "Tôi đi tìm Lập ca."
Nhân viên phục vụ lập tức ấn nút, thang máy nhanh chóng di chuyển, hai người bước vào.
Thang máy ở đây rất bình thường, bên trong không có gì đặc biệt.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã đến tầng 108, cửa mở không tiếng động.
Đại Phi dẫn theo Chu Chấn bước ra khỏi thang máy, bên ngoài là một hành lang lát đá hoa cương, cửa sổ sát đất khiến không gian trở nên sáng sủa rộng rãi. Hành lang không bày biện bất kỳ đồ đạc nào, chỉ có một cánh cửa chạm khắc hoa văn cổ ở cuối hành lang.
Vừa bước ra ngoài, tiếng gậy gộc va đập vang lên thình thịch cùng tiếng chửi rủa hung hãn từ bên trong lọt vào tai Chu Chấn.
"Mẹ kiếp!"
“A!!!!!”
“Tiền của Lập ca, tụi bây cũng dám thiếu!”
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
“Á á á……”
Tiếp theo đó, một loạt âm thanh va đập nặng nề vang lên, xen lẫn tiếng rên rỉ thảm thiết.
Đại Phi ca dẫn đường vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dường như đã quen với cảnh tượng này.
Chu Chấn đi theo sau, biểu cảm cũng không hề dao động.
Hai người nhanh chóng đi qua đại sảnh, đẩy cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn.
Cánh cửa mở ra, cảnh đầu tiên đập vào mắt là hai người đàn ông đang bị treo lơ lửng.
Hai người đàn ông toàn thân máu me, tóc dính chặt vì máu, che khuất cả khuôn mặt vốn có, tay bị trói bằng dây thừng, treo lơ lửng trên trần nhà.
Ba tên bảo vệ mặc vest đen, sơ mi trắng, tay cầm roi da, đang ra sức quất vào hai người.
Cách đó không xa, một chiếc bàn trà bằng kính bày biện một đĩa trái cây vô cùng đẹp mắt, bên cạnh là một con dao gọt trái cây. Sau chiếc bàn trà, một người đàn ông trung niên béo phì đang ung dung ngồi trên ghế sofa, kẹp một điếu xì gà trong tay, khoanh chân, vẻ mặt bình thản.
Người trung niên này có khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt nho nhỏ, nụ cười hiền hậu. Ông ta mặc áo polo kẻ sọc cùng quần short tây, trông rất thoải mái.
Bên cạnh là một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh lá. Mái tóc dài được búi gọn phía sau, cài thêm một chiếc trâm ngọc bích, để lộ phần cổ trắng nõn nà. Cô ta dùng khăn tay trắng gấp lại để cẩn thận rót một chai rượu vang đỏ vào ly thủy tinh cao chân trên bàn trà.
Phía sau ghế sofa, sáu người đàn ông vạm vỡ đứng thành hàng. Họ đều mặc áo thun ba lỗ màu đen, quần tập màu xanh navy, cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.
Lúc này, Đại Phi ca bước nhanh về phía người đàn ông trung niên.
Nhận thấy có người đến gần, người đàn ông trung niên quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi: "Đại Phi, có chuyện gì?"
Đại Phi đi đến bên cạnh ông ta, cúi người nói: "Lập ca, thằng nhóc này nói nó là con trai của Chu Kiến Cường, Chu Chấn, đến trả tiền."
Ngay khi nghe thấy tên "Chu Kiến Cường", người đàn ông trung niên đặt điếu xì gà xuống, quay sang nhìn Chu Chấn, sau đó nhếch miệng cười: "Thì ra là công tử của Chu lão ca!"
"Mời ngồi! Mời ngồi!"
Nói rồi, ông ta chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện.
Chu Chấn bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên một cái, lập tức biết, đối phương chính là "Lập ca" được nhắc đến.
Nghĩ đến đây, Chu Chấn đi đến trước ghế sofa, rất tự nhiên ngồi xuống.
"Á!!!"
"A a a..."
Lúc này, từ không xa lại vang lên hai tiếng hét thảm thiết.
Chu Chấn theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nhân viên bảo vệ mặc vest chỉnh tề, không biết từ đâu lấy ra một cây gậy chông, đang hung hăng đập vào bụng hai người đàn ông bị treo lơ lửng kia.
"Tiểu Chu, đừng lo lắng, hai người này đều là kẻ vô lại, vay tiền mà không trả."
"Tôi cũng thật sự bị ép đến không có cách, chỉ có thể dạy dỗ bọn họ một chút." "Lập ca" cười ha hả giải thích, cầm ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó đứng dậy đi về phía hai người đàn ông bị treo.
Thấy ông chủ đi đến, nhân viên bảo vệ bên cạnh lập tức dừng tay.
“Lập ca” đi đến trước người đàn ông bị treo bên trái. Một tay túm lấy tóc đối phương, mạnh mẽ kéo đầu họ lên, chỉ thấy trên khuôn mặt người này đầy những vết sẹo chằng chịt. Toàn thân là vết roi, vết bỏng do tàn thuốc, vết dao đâm, những mảng máu chưa khô vẫn đang rỉ ra.
"Lập ca" xoay xoay ly rượu trong tay, nhìn màu rượu đậm đà chảy qua thành ly, mỉm cười hỏi: "Họ Vương, cậu định khi nào thì trả tiền?"
Người đàn ông họ Vương vội vàng nói: "Lập ca, năm...năm trăm nghìn , tôi nhất định trả!"
"Tôi mới cho vay một tuần, cho tôi thêm hai ngày... không, một ngày!"
"Sáng mai, tôi nhất định có thể gom đủ..."
"Bốp!"
Lập ca trở tay tát người đàn ông họ Vương một cái, nhổ nước bọt, hung hăng nói: "Lời Tưởng Lập tao nói, không ai có thể thay đổi!"
“Lúc đó đã nói một tuần, một tuần phải trả tiền cho tao!”
"Hoặc là hôm nay gom đủ tiền, hoặc là bán vợ con đi mà trả!"
Nói xong, ông ta buông tóc tên đàn ông họ Vương ra, bước đến trước người đàn ông bị treo ở bên phải, lên tiếng hỏi: "Còn mày thì sao?"
Người đàn ông bị treo ở bên phải giọng run run nói: "Lập ca, tôi... tôi thiếu tám trăm nghìn, giờ đã trả gần một triệu rồi……”
Bụp!
Tưởng Lập tung một cú đấm vào bụng tên đàn ông, khiến hắn ta gập người lại vì đau đớn, co rúm như con tôm bị bỏ vào chảo dầu.
Nâng chén rượu lên, hớp một ngụm, "Lập ca" lạnh lùng nói: "Một triệu mày vừa trả chỉ là tiền lãi!"
"Tám trăm nghìn tiền gốc, hôm nay tao phải lấy bằng được!"
"Nếu không, mày sẽ cùng chung số phận với thằng họ Vương kia!"
Xử lý xong hai tên đàn ông,Tưởng Lập bực bội quay lại ghế sofa, tức giận nói: "Thằng thì muốn kéo nợ, thằng thì muốn bớt tiền lãi, coi lão tử là cái gì!"
Nói rồi, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười hiền lành với Chu Chấn, ôn tồn nói: "Tiểu Chu à, để cậu chê cười rồi."
"Đúng rồi, chuyện mười triệu của bố cậu, định trả thế nào?"
Chu Chấn ung dung tựa trên ghế sofa, nhàn nhạt nói: "Tiền cha tôi thiếu, tôi sẽ trả."
"Nhưng hôm nay chắc chắn không trả được, phải sang năm."
"Ngoài ra, tôi không muốn trả lãi."