Nghe vậy, Chu Chấn không do dự, lập tức gật đầu: "Tôi đã sẵn sàng!"
Ngay lúc đó, Lư đội trưởng ấn vai Chu Chấn, một mũi kim đâm vào động mạch ở cổ hắn!
Cảm giác đau đớn dữ dội như một thanh thép cứng rắn xuyên vào cơ thể, lập tức ập đến.
Cơ bắp toàn thân Chu Chấn đột nhiên co lại, hai nắm đấm vô thức siết chặt, gân xanh trên trán và cánh tay nổi lên cao.
Hắn mở to mắt, đau đớn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào trần xe, toàn thân không ngừng co giật, tứ chi co cứng.
Lúc dung dịch ký ức được truyền vào, sự đau đớn của Chu Chấn lên đến cực điểm, đồng tử hắn bắt đầu giãn ra, trong tầm mắt, trần xe ban đầu dần dần rung chuyển, phóng to, mờ dần ...
Trần xe dường như biến thành vô số pixel nhỏ bé, chúng phân bố bỉnh tề trong một đại dương trống rỗng, rất nhanh, từng pixel, không ngừng phóng to, phóng to ... cuối cùng lộ ra bộ mặt thật, đó là những con số, công thức, ký hiệu dày đặc ...
Những con số, công thức, ký hiệu này ... vô biên vô hạn, như mặt biển chuyển động, kết hợp với nhau tạo thành từng đoạn ký ức xa lạ ...
Trong ký ức, hắn thấy mình đang đứng trên võ đài, đèn rọi từ bốn phía chiếu xuống, trong bóng tối xung quanh, vô số tiếng ồn ào náo động, hắn dùng một động tác giả để dụ đối thủ mắc lỗi rồi tung một cú đấm mạnh vào hàm đối thủ, đối thủ loạng choạng ngã xuống, không thể đứng dậy, tiếng người ồn ào vang lên cùng tiếng trọng tài đếm ngược, rồi tiếng hét điên cuồng chúc mừng chiến thắng của hắn;
Hắn lại nhìn thấy bản thân, trong bộ quần áo T-shirt xám bụi bặm, quần dài thể thao màu xanh đậm, hai bàn tay chai sần cầm hai khẩu súng lục, vừa chạy trong không gian chật hẹp vừa liên tục quay người bắn trả đám truy binh đông đảo phía sau. Mỗi tiếng súng vang lên đều mang đi mạng của một tên truy binh, dù là trong lúc chạy nhanh hay giữa các chướng ngại vật, hắn vẫn bắn trúng mục tiêu một cách chính xác vô cùng.
Loading...
Tiếp theo, hắn nhìn thấy bản thân cải trang thành một ông lão run rẩy, tầm 70-80 tuổi, đi ngang qua một nhóm người ăn mặc lịch sự trong một hành lang hẹp. Khi đi đến sau lưng nhóm người, hắn bất ngờ quay người, con dao găm giấu dưới cổ tay vung ra như tia chớp, lưỡi dao sắc bén, nhanh như gió, như cá lóc bơi lội trong bóng tối của hành lang.
Phập!
Lúc con dao găm cắt qua cổ họng tên cuối cùng, hắn mới rút được khẩu súng lục bên hông, nhưng khẩu súng và máu nóng cùng lúc rơi xuống đất. Đến khi những cơ thể đó im lặng gục xuống thì hắn đã lặng lẽ đi xa rồi...
Hắn còn nhìn thấy bản thân ngồi một cách tùy ý trên ghế lái của một chiếc ô tô bay, một tay đặt trên vô lăng, bên cạnh là một cô gái trẻ với thân hình bốc lửa và khuôn mặt trang điểm diễm lệ. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ lùi lại với tốc độ chóng mặt, tiếng động cơ gầm rú rung chuyển bầu trời đêm, trong tiếng nhạc chói tai, hắn điều khiển chiếc xe bay lướt đi một cách linh hoạt trong khu rừng rậm rạp, rồi lại nhanh chóng xoay vòng giữa những tòa nhà cao tầng, mà tốc độ không hề giảm đi chút nào. Cuối cùng, trong tiếng cười mắng của hắn và tiếng hét của vô số cô gái, hắn lao qua vạch đích, châm ngòi cho một vòng cuồng hoan mới.
Hắn còn thấy bản thân di chuyển nhanh chóng qua lại trong trại lính đầy máu tanh, xử lý vết thương cho những người lính liên tục được đưa đến. Các loại thuốc, dụng cụ, thiết bị y tế... dường như mỗi động tác đều được hắn luyện tập hàng nghìn lần, thuần thục đến mức không cần suy nghĩ.
Hắn cũng thấy bản thân mình ngồi một mình trong căn hầm bí mật rộng rãi, trước mặt là một chiếc bàn phím, xung quanh là các màn hình lớn nhỏ lơ lửng. Máy chủ hoạt động điên cuồng, tiếng ồn vang lên liên tục. Hai tay hắn như chớp, liên tục nhập vào những dòng mã phức tạp. Mỗi giây trôi qua, dữ liệu tuôn trào như thác đổ từ một số màn hình.
Từng màn hình desktop xa lạ lướt qua, vô số dữ liệu được chuyển tiếp qua mạng rồi âm thầm tuồn vào bộ nhớ của một máy chủ.
Trong những ký ức này, hắn luôn đóng những vai trò khác nhau. Những vai trò khác nhau này bắt đầu hòa nhập vào ký ức của chính hắn.
Dần dần, tất cả những con người sự việc đó dường như đều trở thành trải nghiệm thực sự của hắn...
Cơn đau khủng khiếp ngày càng tăng, đồng tử của Chu Chấn co lại dữ dội, tơ máu đã phủ đầy hai mắt hắn. Tiếng điện "xì xì" vang lên bên tai hắn.
Trong lúc mơ màng, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng nói bên cạnh: "Lư đội trưởng! Phản ứng của hắn hơi mạnh, phải tiêm "thuốc trung hòa" ngay!"
“Đã sử dụng một liều rồi! Liều thứ hai không thể sử dụng ngay được!”
“Tín hiệu nhiễu quá nghiêm trọng! Tiếp tục như vậy, chúng ta có thể sẽ rơi từ trên không xuống mất!”
“Cố gắng thêm một chút nữa, thuốc trung hòa đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi……”
Giọng nói trong cuộc trò chuyện như ngày càng xa dần, cho đến khi cuối cùng, tất cả âm thanh đều biến mất, xung quanh chìm vào bóng tối…
※※※
Lơ mơ tỉnh dậy, Chu Chấn mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng học quen thuộc.
Giáo viên toán học kéo chiếc ghế bành bong tróc sơn ra, ngồi lên bục giảng, cúi đầu chấm một chồng bài tập.
Học sinh trong lớp đều cầm bút, đang múa bút thành văn, tiếng sột soạt như tiếng tằm ăn lá, thỉnh thoảng còn có tiếng lật trang vang lên.
Xung quanh rất yên tĩnh, không có tiếng động nào khác.
Ánh đèn huỳnh quang rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng, bên ngoài khung cửa sổ nhôm là một màn đen kịt, không nhìn thấy gì cả.
Đây là… giờ tự học?
Chu Chấn xoa xoa thái dương đang nhức nhối, vội vàng lật mở vở bài tập trước mặt. Trong vở ghi chép mười bài toán, dưới bài toán đầu tiên là vài bước giải lộn xộn, không có kết quả.
Chín bài toán còn lại đều trống trơn.
Chẳng biết giờ tự học còn bao lâu nữa, Chu Chấn lập tức bắt đầu làm bài.
Chỉ là, hắn cứ nhìn chằm chằm vào bài toán đầu tiên mà mãi cũng chẳng hiểu viết gì... Những con số trong bài toán này liên tục thay đổi!
Mà Chu Chấn chẳng hề cảm thấy có gì bất thường, hắn đặt bút xuống bài toán, cố gắng viết các bước giải, nhưng mãi không biết bước tiếp theo phải tính toán thế nào.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, lập tức quay sang bạn cùng bàn, nói rất nhỏ: "Anh Hạo, cho em chép bài chút nhé!"
Vừa nói, Chu Chấn nhân lúc thầy giáo đang sửa bài tập mà nhanh chóng thò dài cổ, nhìn vào vở bài tập trước mặt.
Trên vở bài tập của bạn cùng bàn cũng có mười bài toán, nhưng giống như hắn, chỉ có bài toán đầu tiên viết được vài bước, những bài còn lại đều trống trơn.
Chu Chấn mở to mắt, muốn nhìn rõ bài toán đầu tiên của người kia viết gì, nhưng lại phát hiện đề bài đầu tiên của người kia ngắn gọn hơn nhiều so với của hắn, đây hoàn toàn không phải cùng một bài!
Chu Chấn bỗng cảm thấy có chút kỳ lạ, "anh Hạo" viết bài tập cả buổi trời, kết quả lại giống như hắn, không làm được bài nào?
Đây là sao?
Đang lúc suy nghĩ, tiếng của thầy giáo toán đột nhiên vang lên: "Chu Chấn, em đang nhìn gì thế?"
Chu Chấn lập tức quay đầu lại, liền thấy thầy giáo toán vừa nãy còn đang trên bục giảng sửa bài tập, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng bên cạnh bàn học của mình, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hắn.