Dịch giả: Nguyên Dũng
- Hay lắm!
Khương Nghị hưng phấn cười lớn, lúc này tấn thăng lên cấp năm, trạng thái cuối cùng đã vượt qua trước lúc thức tỉnh.
Cơ thể như được tái sinh khiến hắn muốn hét lên, nhưng có Quách Hàn Tuyết ở phía sau khiến Khương Nghị buộc phải khống chế sự kích động trong lòng.
Hắn vội vàng chạy sang phòng bên cạnh, tia sáng màu xanh bay qua trước mắt, đây đều là điểm kinh nghiệm! Có trời mới biết năng lực của hắn tiêu tốn bao nhiêu kinh nghiệm...
Tốc độ của Khương Nghị vô cùng nhanh chóng, Quách Hàn Tuyết vẫn đang kinh ngạc vì lại có cách giết Zombie đơn giản và an toàn như vậy, chưa kịp hoàn hồn đã phát hiện Khương Nghị chạy qua bên ngoài cửa ký túc xá bên cạnh.
- Chờ ta với!
Nhưng sau khi bắt kịp thì đã thấy hắn kết thúc một trận chiến mới...
Quách Hàn Tuyết ngơ ngác nhìn bóng người bận rộn trong hành lang, trong lòng có chút chấn động.
“Tốc độ của hắn hình như càng ngày càng nhanh thì phải!”
Loading...
Nếu như tốc độ 9 điểm còn chưa quá rõ ràng, thì tốc độ 11 điểm đã vượt qua người thường khiến cho Khương Nghị lúc này trông thật… bất bình thường!
- Cẩn thận!
Quách Hàn Tuyết đột nhiên kinh hãi khi nhìn thấy cánh cửa Khương Nghị đang định phá đột nhiên bị đẩy ra rồi hai Zombie từ trong cửa lao ra, cô theo bản năng chạm vào eo mình và với lấy mũi tên, nhưng khi vừa bắn tên mới bàng hoàng phát hiện mục tiêu của mình đã bị chặt đầu bằng đao từ khi nào!
Khương Nghị đang rút thanh đao đen từ Zombie đối diện. Đột nhiên, một cơn gió mạnh xé toạc không khí phía sau lao tới, hắn vội vàng nghiêng đầu với tốc độ nhanh như chớp khiến mũi tên kia xẹt qua tai và bắn thẳng vào mặt con Zombie đối diện.
- Gì vậy, ngươi muốn giết ta!
Khương Nghị sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Quách Hàn Tuyết không ngờ chuyện này lại xảy ra. Vừa mới tự hào khoe bách phát bách trúng, vậy mà chẳng bao lâu sau đã tự vả mặt nhanh như vậy khiến cô có chút đỏ mặt.
- Ta cũng là vì muốn cứu ngươi thôi, ai biết lúc đấy ngươi lại ra tay nhanh như vậy!
Nói xong, cô chợt nhận ra khả năng chiến đấu của Khương Nghị lúc này rõ ràng mạnh hơn ngày hôm qua rất nhiều!
Có lẽ là do cô hoa mắt nhìn nhầm chăng? Quách Hàn Tuyết nghiêng đầu nhìn bộ dáng bận rộn của Khương Nghị thăm dò thêm một chút!
Trên tầng ba không có nhiều Zombie, chưa đầy nửa giờ, khi con Zombie cuối cùng bị chặt đầu cả hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Khương Nghị lắc lắc cánh tay đau nhức của mình, mặc dù đã đạt tới cấp năm, nhưng hắn vẫn cảm giác bản thân hiện tại không khác người phổ thông là bao.
Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao thuộc tính hiện tại của hắn cũng không nằm ngoài phạm vi của người thường! Quách Hàn Tuyết có chút bất đắc dĩ phát hiện ra mình chỉ là một tiểu tùy tùng, ngoại trừ mũi tên trước đó bắn nhầm thì trong toàn bộ trận chiến cô không có cơ hội ra tay.
Lần đầu tiên trong hơn mười một ngày kể từ ngày tận thế, cô có ý tưởng ngớ ngẩn là hy vọng rằng sẽ có nhiều Zombie hơn. Trận chiến đến hồi kết và đã đến lúc thu hoạch chiến lợi phẩm!
Hai người không khách khí chút nào, mỗi người chiếm một bên nhiệt tình thu dọn, ngoại trừ đồ ăn phải mang đi, Khương Nghị còn thu thập một số nhu yếu phẩm của con gái cho Trần Giai Tư, trong đó có quần lót sạch, ngay cả băng vệ sinh cũng lấy không bỏ sót.
Tuy nhiên, hai người cũng phát hiện ra rằng ký túc xá nữ không có nhiều thứ thực sự hữu ích, khiến cho Khương Nghị càng muốn rời khỏi ký túc xá nữ và quay lại nhà ăn...
Đáng tiếc là khi đứng cạnh cửa sổ tầng năm, hai người có thể nhìn thấy rõ ràng đám Zombie vẫn đang tụ tập bên ngoài cổng ký túc xá! Mặc dù sau một ngày, Zombie phân tán bớt rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ để hai người có đủ tự tin để xông ra như thế này!
Khương Nghị thở dài, xem ra vẫn phải đợi thêm một ngày nữa. Trời lại tối, ý tưởng tiếp tục đánh quái kiếm kinh nghiệm đã tan thành mây khói. Hắn nhìn vào số lương thực thu hoạch được hôm nay, bàn bạc với Quách Hàn Tuyết một hồi, sau đó dùng thanh đao xẻ bàn thành từng thanh gỗ vừa đủ dùng, kế đó dùng phần thân của chiếc giường sắt hai tầng thường thấy trong ký túc xá làm kệ để nhóm lửa, làm thành một chiếc bếp đơn giản!
Quách Hàn Tuyết cũng cảm thấy rất mới lạ trước đề nghị của Khương Nghị. Cô tự giác dùng nước khoáng để làm sạch một chiếc chảo phủ đầy tro và đặt nó lên trên ngọn lửa đã cháy sẵn, mọi thứ hợp lý đến bất giờ.
Hai người vội vàng đổ nước xé mấy gói mì ăn liền , Khương Nghị còn cố tình bỏ thêm hai cây lạp xưởng vào trong. Chỉ vài phút sau đã có một nồi mì ăn liền thơm lừng khiến họ đồng thời nuốt nước miếng. Quách Hàn Tuyết trước đến nay hầu như không ăn mì ăn liền, lần đầu tiên cảm thấy món ăn này lại ngon đến vậy!
Nước dùng mang vị thịt sền sệt cuộn cùng sợi mì ăn liền màu vàng tươi hấp dẫn, lạp xưởng sau khi luộc lại càng thơm hơn. Mì còn chưa kịp nấu chín, hai người đã tranh nhau gắp mì vào bát mì của mình...
Vào mấy phút đó, cả hai đều không nghĩ đến việc nói chuyện. Họ vùi đầu vào tô mì trong tay và không ngừng hút mì. Ngoài tiếng củi cháy tí tách, âm thanh duy nhất trong ký túc xá là tiếng nhai nuốt hấp dẫn.
Hơn hai mươi phút sau, Khương Nghị thoải mái ngã xuống giường, cầm lấy ly cà phê hòa tan thơm phức Quách Hàn Tuyết đưa cho, nhấp một ngụm rồi mãn nguyện cảm thán.
- Tuyệt!
Quách Hàn Tuyết tay cầm chiếc cốc có chút mất tập trung, cô nghĩ về một ngày trước mình trốn ở đây mà không có lấy một giọt nước uống, nào ngờ một ngày sau không những có thể ăn thức ăn nóng hổi mà còn có thể thoải mái ngồi nhâm nhi tách cà phê sau bữa tối!
Mà những thay đổi này xảy ra sau khi cô gặp được cậu trai này...
Nghĩ tới đây, cô liền ngẩng đầu nhìn Khương Nghị!
Khương Nghị đang thưởng thức ly cà phê ngọt ngào sau bữa ăn ngon, cảm thấy Quách Hàn Tuyết đối diện nhìn mình liền cười nói:
- Sao vậy? Trên mặt có mì sao?
Nói rồi hắn đưa tay lau mặt một cách hài hước!
Quách Hàn Tuyết đảo mắt nhìn hắn.
- Ngươi không thể căng thẳng một chút sao? Bây giờ đã là ngày tận thế rồi!
Khương Nghị trông rất vô tư nhún nhún vai.
- Ta cũng căng thẳng đấy chứ! Mười ngày nay ta chưa bao giờ thả lỏng. Hôm nay hiếm lắm mới được ăn một bữa nóng hổi như vậy, sao không để ta thoải mái một chút? Dây thần kinh căng quá dễ đứt đấy!
Nói xong mấy ngón tay của hắn thực hiện động tác minh họa.
Quách Hàn Tuyết do dự một chút.
- Có thể nói cho ta biết bên ngoài rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?
Chỉ cần nghĩ tới cảnh toàn bộ thế giới đều rơi vào hỗn loạn không khỏi khiến cô rùng mình.
Khương Nghị sửng sốt một lát, biểu cảm trên mặt nhạt dần:
- Còn có thể thế nào chứ? Tận thế đến, ai chết cứ chết còn ai trốn thoát được vẫn cứ trốn thôi! Ta may mắn ở căng tin ngay từ đầu, mặc dù lúc đầu bị Zombie bao vây, nhưng sau đó dần dà bị những người di tản đến căng tin nhanh chóng giải quyết! Hôm qua lúc ta rời đi vẫn còn hơn một nghìn người, không biết đồ ăn ở đó còn đủ cho mấy ngày nữa.