Dịch giả: Nguyên Dũng
Đôi mắt Quách Hàn Tuyết đỏ hoe rõ ràng là ngủ chưa đủ, dù sao cũng không ngủ được nữa Khương Nghị bất lực ngồi dậy gãi đầu:
- Ngươi đói chưa? Chỗ ta còn đồ ăn!
Nói rồi hắn đưa túi qua.
Khương Nghị nghĩ kỹ rồi, dù sao Quách Hàn Tuyết đã trở thành thành viên trong đội và sau này sẽ “làm việc” cho hắn, thế nên “Hoàng đế” không thể thể “chiến binh” đói khát được!
Cũng may trước đó hắn đã tìm được không ít đồ ăn vặt, khi đã có Thịt Mỡ Ngọc thì Khương Nghị cũng chẳng coi trọng những thứ này, mà lại tính hắn cũng không thích lãng phí, vừa vặn cho Quách Hàn Tuyết đẹp cả đôi đường!
Quách Hàn Tuyết lặng người nhìn chiếc ba lô Khương Nghị đưa cho mình vài giây rồi bừng tỉnh, cô lắc mạnh đầu:
- Không, ta không thể ăn đồ của ngươi được, đồ ăn bây giờ quá quý giá, ta sẽ tự tìm, không cần ăn đồ của ngươi!
Quách Hàn Tuyết rõ ràng vẫn rất khác biệt so với những người sống sót đã trải qua mười ngày tận thế. Dù biết là ngày tận thế nhưng cô vẫn không mất đi nguyên tắc của mình.
Khương Nghị không khỏi đau lòng khi nhìn thấy Quách Hàn Tuyết từ chối nhận “tiền lương” do hắn phát. Hiển nhiên Quách Hàn Tuyết không biết hiện tại cô đã được coi là một trong những thành viên trong đội của hắn.
Loading...
Như vậy cũng tốt, vừa có thể che giấu khả năng của mình, đối phương vừa không biết, tuy nhiên không có nghĩa là hắn có thể hoàn toàn yên tâm nhận được lợi ích to lớn như vậy từ đối phương.
Suy nghĩ một hồi, Khương Nghị không cho Quách Hàn Tuyết cơ hội từ chối, hắn nhất quyết chất hết đồ ăn trong túi để trước mặt cô.
- Vậy coi như là ta cho ngươi mượn, sau này tìm được thì trả lại đồ ăn cho ta!
Quách Hàn Tuyết thoáng sững sờ một chút sau đó gật đầu, có chút xấu hổ rồi mở một túi sô cô la ra:
- Vậy... cảm ơn!
Nhìn thấy Quách Hàn Tuyết chấp nhận đề nghị của mình, Khương Nghị không khỏi vui vẻ cười toe toét:
- Thế mới phải chứ, từ nay về sau chúng ta là đồng đội của nhau rồi, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm!
- Đồng đội?
Quách Hàn Tuyết vừa cắn miếng sô cô la liền khựng lại.
- À, ý ta là chiến hữu! Vì ngày hôm qua cùng nhau đánh địch, nên chúng ta là chiến hữu rồi!
Khương Nghị suýt chút nữa nói lộ, vội vàng tìm ra lý do khác lấp liếm.
Khương Nghị thầm thở nhẹ một hơi. Hắn không muốn Quách Hàn Tuyết biết mình đã bị bán cho hắn bằng cách không ngờ tới. Nhìn thấy Quách Hàn Tuyết ăn nhanh nhưng vẫn giữ được nét tao nhã, Khương Nghị đưa một chai nước khoáng tới.
- Quách Hàn Tuyết, tiếp theo ngươi định làm gì?
Sau khi nuốt đồ ăn vào miệng và uống chút nước, Quách Hàn Tuyết tỏ vẻ xấu hổ:
- Ta muốn về Bắc Kinh, nhưng không liên lạc được với bố, cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào.
Đôi mắt của Khương Nghị hơi sáng lên.
- Gia đình ngươi ở Bắc Kinh sao?
Bắc Kinh cách Long tỉnh rất xa và hiển nhiên Quách Hàn Tuyết sẽ không thể rời khỏi Long tỉnh trong một sớm một chiều được, vậy thì hắn chẳng phải là có cơ hội giữ cô ở bên cạnh để làm việc cho mình?
- Đúng vậy, cha ta làm việc ở Bắc Kinh, mẹ ta cũng đi cùng ông ấy, nên ta phải tìm cách đến Bắc Kinh.
Quách Hàn Tuyết kiên quyết nói, chắc hẳn là cô đã nghĩ đến ý tưởng này rất lâu rồi.
Khương Nghị giả vờ suy nghĩ rồi nói:
- Nhưng Bắc Kinh cách nơi này rất xa, chiếu theo tình hình hiện tại chỉ e không có phương tiện di chuyển tới thành phố, ngươi tới đó bằng cách nào?
Quách Hàn Tuyết lắc đầu cười khổ, rõ ràng nàng cũng biết quyết định này khó khăn đến thế nào! Thủ đô cách xa nơi đây hơn mấy trăm km, ngay cả đi tàu cao tốc cũng phải mất vài giờ chứ đừng nói đến trong ngày tận thế hỗn loạn này. Nhìn thấy Quách Hàn Tuyết do dự, Khương Nghị lập tức mỉm cười, nhân cơ hội rèn sắt còn nóng:
- Nếu ngươi có thể đi Bắc Kinh tìm phụ huynh, vậy có chắc là hai người họ không đến Long tỉnh tìm ngươi?
Quách Hàn Tuyết nghe thấy Khương Nghị phân tích rất có lý, không màng đến ăn nữa mà lo lắng ngẩng đầu lên:
- Không thể nào, Bắc Kinh là thủ đô, bố mẹ ở đó an toàn hơn, sao có thể tới đây?
Khương Nghị lắc đầu.
- Bởi vì có ngươi ở đây, con cái ở đâu, lòng cha mẹ ở đó mà…
Lúc Quách Hàn Tuyết nghĩ đến chuyện cha mẹ cô sẽ từ thủ đô cách xa ngàn dặm đi Long tỉnh tìm mình trái tim lập tức quặn thắt lại.
Điều quan trọng là bây giờ cô không biết cha mẹ mình lựa chọn gì và mình nên làm gì.
- Ta nên làm gì đây?
Quách Hàn Tuyết theo bản năng nhìn Khương Nghị. Hắn ho khan một tiếng, tiếp tục kế hoạch dụ dỗ của mình.
- Việc quan trọng nhất của kế hoạch ngày hôm nay là tìm cách liên lạc với thế giới bên ngoài, hoặc là tìm hiểu được tin tức về thủ đô từ người khác rồi mới quyết định ở lại hay đi!
Quách Hàn Tuyết gật đầu, cứ vậy đồng ý với ý kiến của Khương Nghị.
Khương Nghị thấy tâm tình Quách Hàn Tuyết đã ổn định một chút, liền nói:
- Hay là thế này đi? Trước tiên chúng ta ổn định trong trường trước, sau đó tìm cách ra ngoài tìm hiểu tin tức, cho cô chú một chút thời gian. Nếu bọn họ thật sự quay lại thì... chắc chắn đầu tiên sẽ đến trường tìm ngươi. Một thời gian sau nếu họ không đến, ta nghĩ tới lúc đó Long tỉnh cũng đã có biện pháp đối phó, thậm chí có thể có rất nhiều người muốn đi thủ đô, chúng ta gia nhập đi cùng sẽ tốt hơn!
Nghe mấy lời thuyết phục của Khương Nghị đôi mắt của Quách Hàn Tuyết sáng lên, thật vậy, Khương Nghị nói đúng! Thay vì chạy lung tung, tốt nhất nên ở lại trường để nếu cha mẹ thật sự đến thì cô có thể đoàn tụ với họ nhanh nhất có thể. Dù họ không đến, cô vẫn có thể tìm cách tìm thấy họ ở thủ đô trong tương lai.
Sau khi đưa ra quyết định, Quách Hàn Tuyết nhanh chóng bình tĩnh lại, cảm kích nhìn Khương Nghị:
- Cám ơn Khương Nghị. Nếu không có ngươi ta đã lo lắng đến rối bời vội vàng rời khỏi trường học và đi về Bắc Kinh.
Khương Nghị xua tay nói:
- Không có gì, nhưng nếu ngươi muốn ở lại trường thì sao chúng ta không đi chung?
Quách Hàn Tuyết sửng sốt một lát, đột nhiên có chút cảnh giác:
- Ngươi có ý gì?
Khương Nghị không biết vì sao Quách Hàn Tuyết đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn nói:
- Ta và ngươi đều có bản lĩnh, nếu ngày hôm qua không giúp đỡ lẫn nhau thì không ai trong chúng ta có thể sống sót. Nếu đơn độc chiến đấu thì cũng khó mà đảm bảo sống được tới ngày nào. Chẳng nhẽ cô không muốn có một vài người bạn đồng hành có thực lực xung quanh mình sao?
Sau đó Quách Hàn Tuyết mới nhận ra mình lại hiểu lầm lời Khương Nghị, thì ra ý của hắn là như vậy. Cô lập tức cúi đầu xấu hổ:
- Ừ... ngươi nói đúng, nhưng chỉ hai chúng ta có thể làm được sao?