Dịch giả: Nguyên Dũng
Quách Hàn Tuyết nghỉ ngơi hồi lâu, cảm thấy mình đã lấy lại được chút sức lực, sau đó mới cầm cây cung dài trong tay đứng dậy, nhìn Khương Nghị vẫn đang nằm trên mặt đất thở dốc, cô có chút do dự, sau đó một tay bám vào tường, chậm rãi bước về phía hắn.
Khương Nghị giờ đây cảm thấy toàn thân đau đớn tột cùng, ngoại trừ vết thương ngoài da, cái chính là sức lực và tinh thần của hắn bị tiêu hao rất lớn! Hắn lại một lần nữa hối hận vì sự lựa chọn vội vàng của mình. Đột nhiên cảm thấy Quách Hàn Tuyết đang đi về phía mình cách đó không xa, hắn lập tức nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt tái nhợt.
- Chết tiệt, cô vẫn chưa từ bỏ sao?
Nói rồi hắn cố sức nắm lấy thanh đao đen đang cắm trên đầu Zombie, có điều mất lực một ngón tay cũng không nhấc nổi.
Quách Hàn Tuyết đảo mắt một cái khi nhìn thấy Khương Nghị đang quằn quại như một con côn trùng to lớn màu đen trên mặt đất.
- Được rồi, đừng lo lắng, hiện tại ta không muốn giết ngươi! Chẳng nhẽ ngươi muốn nằm đây luôn à?
Khương Nghị sắc mặt cứng đờ, đau khổ nhìn Quách Hàn Tuyết:
- Vậy cô phải hứa không gây chuyện với ta nữa mới được!
Quách Hàn Tuyết tức giận trừng mắt lườm hắn một cái.
Loading...
- Không muốn đứng dậy thì chết luôn ở chỗ này đi!
Nói xong liền quay người rời đi, Khương Nghị thấy vậy vội gọi với:
- Ôi đừng mà, ta không muốn nằm chung với một đống xác chết hôi hám, xin cô khoan hồng đại lượng giúp với, nào, dìu ta đi!
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết pha chút vô lại từ sau lưng, Quách Hàn Tuyết cố kìm nén cơn tức giận, cuối cùng phải quay người đưa tay ra.
Khương Nghị sửng sốt một lúc, nhưng nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy tay Quách Hàn Tuyết...
Lúc này, cả hai người dường như lặng đi trong giây lát. Hai bàn tay nhuốm đầy bẩn thỉu tuy yếu ớt vô lực nhưng phảng phất trở thành chỗ dựa cho nhau lúc này.
Cảm giác này là thứ mà Quách Hàn Tuyết và Khương Nghị đều chưa từng trải qua!
Cũng may là cảm giác đó gần như biến mất trong nháy mắt, họ loạng choạng hỗ trợ dìu đỡ lẫn nhau. Khương Nghị rút con Đao Cắt Sọ ra và liếc nhìn thân kiếm một cách kỳ lạ, nhưng không nói gì và để mặc cho cô gái giúp hắn leo lên tầng năm!
Cửa phòng số 508 đang khép hờ nên hai người bước vào đó một cách dễ dàng! Sau khi Quách Hàn Tuyết ném Khương Nghị lên giường, cô cũng ngã xuống giường đối diện! Hai người yếu ớt thở dốc, quay sang nhìn đối phương, vào lúc ánh mắt chạm nhau, không biết vì sao đột nhiên không hẹn mà cùng cười phá lên!
Quách Hàn Tuyết nụ cười có chút bi thương, còn Khương Nghị lại cảm thấy may mắn khi sống sót sau thảm họa...
Chưa nghỉ ngơi được bao lâu, Khương Nghị thương tích đầy mình cũng đứng dậy được, hắn nghiến răng cởi bỏ bộ đồ thể thao! Đôi mắt vô hồn của Quách Hàn Tuyết lướt qua chỗ hắn, hỏi:
- Ngươi định làm gì?
Khương Nghị cẩn thận tách quần áo đang dính ra khỏi vết thương và nói:
- Chữa vết thương và cầm máu chứ còn làm gì. Nếu máu tiếp tục chảy như thế này, ta cho dù không chết trong miệng Zombie cũng chết vì mất máu mất!
Quách Hàn Tuyết cười khổ nói:
- Vô dụng, đừng lãng phí công sức nữa, nếu bị Zombie cắn hoặc bắt được, trong vòng vài giờ sẽ biến thành Zombie! Có chữa trị hay không cũng đâu có tác dụng gì?
Nghĩ tới điều gì đó, Quách Hàn Tuyết đột nhiên có chút kích động nhìn Khương Nghị:
- Hứa với ta, tới lúc đó ai biến thành Zombie trước, người còn lại sẽ giúp giải thoát. Ta không muốn chết mà vẫn phải trở thành Zombie!
Cô vừa nói hai hàng nước mắt đã rơi ướt đẫm đôi má...
Khương Nghị chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Quách Hàn Tuyết đang vô cùng tuyệt vọng.
- Cô không biết sao? Virus Zombie thông thường không có tác dụng đối với người dị năng chúng ta?
Quách Hàn Tuyết đang buồn khổ đau lòng, đột nhiên nghe được lời nói của Khương Nghị bèn không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên:
- Ngươi nói cái gì? Ý ngươi là chúng ta không thể chết?
Khương Nghị thực sự không thể “thích” nổi cái gương mặt bị lấm bẩn đến mức không thể nhìn rõ ngũ quan của cô gái, chỉ đành gật đầu và tiếp tục cởi bỏ quần áo của mình.
- Tất nhiên, ngươi thì ta không chắc, nhưng còn ta thì chắc chắn không thể chết được!
- Đây là năng lực mà ngươi đang nói tới sao?
Nói rồi một cơn gió nhẹ thổi qua ký túc xá cùng với lời nói của Quách Hàn Tuyết!
Khương Nghị kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một đạo ánh sáng xanh mờ linh hoạt quấn quanh ngón tay phải đang giơ lên của Quách Hàn Tuyết! Nhìn thấy cảnh này, tim hắn đập liên hồi:
- Ngươi cũng là người dị năng sao?
Trên thực tế, Khương Nghị cũng đã lờ mờ đoán được từ sức mạnh cung tên của Quách Hàn Tuyết, dù sao khả năng cận chiến của cô cũng quá mức kinh người!
Nhưng giờ hắn đã nhìn thấy đối phương sở hữu loại năng lực tương đồng với Trần Giai Tư khiến Khương Nghị không khỏi kinh ngạc!
Cần phải biết rằng trong số gần một nghìn người sống sót trong căng tin, chỉ có bạn gái của hắn mới có năng lực siêu tự nhiên vượt qua phạm vi khoa học như vậy.
Quách Hàn Tuyết gật đầu, bất đắc dĩ phân tán năng lượng giữa các ngón tay:
- Ta cũng không rõ. Một tuần trước, sau khi khỏi sốt, ta phát hiện ra mình có thể tạo ra năng lượng gió, chỉ là lực lượng này quá nhỏ, bình thường không sử dụng tới. Mà... ta thực sự sẽ không chết à?
So với việc giới thiệu năng lực, Quách Hàn Tuyết vẫn muốn toàn mạng hơn.
Khương Nghị có chút hâm mộ nhìn cô một cái, nhưng vẫn nói:
- Không biến thành Zombie được đâu, nhưng nếu không cầm máu, chết vì mất máu cũng chẳng đẹp mặt tí nào!
Quách Hàn Tuyết nghe vậy vô cùng kích động khi nghĩ bản thân sẽ không bị biến thành Zombie nữa, sau đó liền nhỏ giọng gấp gáp nói:
- Vậy mau cầm máu, nhưng ta không có thuốc ở đây, phải làm sao!
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Quách Hàn Tuyết, Khương Nghị cảm thấy có chút buồn cười, hắn thật sự không có cách nào liên tưởng đến cô gái lúc trước đang đuổi giết mình với cô gái lóng ngóng hiện giờ.
- Được rồi, chỗ ta có thuốc, ngươi cởi quần áo trước để ta đi lấy!
Nói xong, hắn xách đao đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt mong đợi mình sẽ không chết của Quách Hàn Tuyết...