Nhịn xuống.
Phải mạnh mẽ nhịn xuống.
Long Phi cắn đầu lưỡi không để bản thân không cười. Nhịn đến khuôn mặt đỏ bừng.
Nhưng cuối cùng cũng không nhịn được ôm bụng cúi gập cả người cười nghiêng ngả:
- “Ha ha ha...”
Tất cả mọi người đều đang nhìn Chư Cát Kiên Cường.
Nghe được tiếng cười của Long Phi, Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Liễu Phong lông mày liền nhíu lại, nội tâm có dự cảm không lành.
Hồi tưởng lại lúc Long Phi lấy ra Đan Dược động tác trong lòng liền chìm xuống.
- “Ây gia, đây không phải Long gia đại phế vật Long Phi đây sao.” Chư Cát Kiên Cường cũng quay người nhìn về phía tiếng cười. Nhận ra tiếng cười đấy là của Long Phi, liền mở miệng chế giễu.
Loading...
- “Ha ha ha...”
Long Phi thực sự nhịn không được, càng cười càng lớn.
Chư Cát Kiên Cường sắc mặt dữ tợn hừ lạnh nói:
- "Long Phi, ngươi cười cái gì."
- “Ngươi ăn viên Đan Dược vừa nãy cảm giác thế nào a.” Long Phi cố nhịn cười nói.
- "Cực Phẩm Liệu Thương Đan xuất từ tay Đại Tông Sư, đương nhiên là tốt đến nỗi không thể tốt hơn. Chỉ là mùi vị của nó có chút quái lạ quái..." Chợt, Chư Cát Kiêm Cường từ tiếng nói thay đổi cười nhạo nói:
- " Cực Phẩm Đan Dược cũng không phải loại Phế Vật như ngươi có thể hưởng thụ a. Long Huyết bị rút ra, Đan Điền phá toái, Gân Mạch tích tụ. Cảm giác như thế nào. Chắc hẳn là vô cùng sảng khoái đúng không. Ha ha ha..." Chư Cát Kiên Cường cười rộ lên.
Long Phi khóe miệng nở nụ cười.
- “Phế Vật, ngươi cười cái gì.” Chư Cát Kiên Cường khinh bỉ nói.
- "Ta cười ngươi......." Long Phi vừa mới bắt đầu nói.
Thì cái bụng Chư Cát Kiên Cường kêu lên ‘Ục ục’ sau đó hắn liền ôm bụng, lộ ra vẻ mắt thống khổ nói:
- "Long Phi, lão tử hôm nay có việc gấp, hôm nay tha cho ngươi một cái mạng. Lần sau đừng để lão tử nhìn thấy người. Nếu không, ta liền đánh cho ngươi răng rơi đầy đất."
- “Ôi ôi...Không cưỡng lại được nữa rồi.”
- “Không được.”
Đột nhiên.
- “Pẹt Pẹt phẹt ba ba cộc cộc...”
Một tiếng kỳ quái từ Chư Cát Kiên Cường từ sau đít vang lên.
- “Eo ơi, thối quá.”
- “Ta dựa vào, Chư Cát Kiên Cường ỉa đùn.”
- “Không ngờ đường đường là Thiếu Gia của Chư Cát Thần Phủ lại mắc căn bệnh ác tính này. Tiếc thay, tiếc thay.”
- “ Ý, các ngươi nhìn cái mông của hắn kìa, sao lại có tương bần từ trong đó rơi ra vậy. Ha ha ha.”
- “Ha ha ha...”
- “Ha ha ha...”
Sau đó.
Tất cả mọi người đều cười sặc sụa. Chư Cát Kiên Cường sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không nhịn được, nhìn chằm chằm vào Liễu Phong nói:
- "Ngươi...ngươi...ngươi vừa nãy cho ta Đan Dược có độc."
Liễu Phong cũng có cách nào, Đan Dược có vấn đề, bây giờ đánh chết hắn cũng không nhận, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- "Chư Cát Thiếu Gia, ăn có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy. Viên Đan Dược này được xuất từ chính tay Đại Tông Sư của Phong Nguyên Thương Hội, nếu Chư Cát Thiếu Gia còn dám làm nhục danh dự của Đại Sư, thì Phong Nguyên Thương Hội ta không khách khí đâu."
- “Phọt..Pẹt..Pẹt..ba..ba...”
Chư Cát Kiên Cường cái mông lại là một trận bành bạch vang rền. Thế không đỡ được, hai chân liều mạng kẹp chặt, dùng ngón tay bịt lắp lại, liều mạng chạy ra ngoài không quên để lại ngoan thoại:
- "Lão tử nhất định sẽ trở lại."
Một bên chạy phía sau đít vẫn truyền đến một trận ‘Ba ba ba’ âm thanh.
- “Đáng đời.”
- "Ha ha ha...Cười chết ta rồi, chuyện này e là toàn thành sẽ bị Oanh Động nha."
- “Ta cười suýt chút nữa thì nghẹn chết rồi a. Ha ha ha...”
...
Đại sảng không ngừng có tiếng cười vang lên.
Liễu Phong liền kéo Long Phi quay vào trong phòng nói:
- "Tiểu tử ngươi cho hắn ăn cái gì vậy hả."
Long Phi thuận tay thò vào trong ngực gãi gãi. Lại triết xuất ra một viên đan dược mớ mới nói:
- "Nửa tháng nay mải mê tu luyện quên không tắm. Không nghĩ tới Uy Lực của nó lại lớn như vậy a.”
- “Mà lão sẽ không công bố thân phận của ta ra ngoài đấy chứ.”
- "Ngươi yên tâm, Phong Nguyên Thương Hội sẽ bảo mật thân phận của ngươi tuyệt đối. Chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra thân phận của ngươi đâu."
Phong Nguyên Thương Hội cũng không phải là lũ ngu. Mà đem thân phận của Long Phi công bố ra ngoài. Bọn hắn còn mong Long Phi đừng nói ra đây này.
- "Ngươi và Chư Cát Kiên Cường có ân oán với nhau à. Vết thương trên người hắn chắc không phải là ngươi đánh đấy chứ. Ta nghe nói mấy ngày trước, có người lẻn vào Chư Cát Thần Phủ đem Chư Cát Kiên Cường tàn bạo đánh cho một trận. Nếu như không phải Gia Cát Thiên Long tới kịp, có lẽ sẽ bị đánh đến chết a." Liễu Phong nói.
- “Ách”
- "Chắc hẳn là người của Luyện Huyết Tông làm a. Ha ha ha..."
- “Đúng rồi.”
- "Ngươi biết chất liệu luyện chế viên Giới Chỉ là gì không." Long Phi liền lấy ra Linh Không Cấm hỏi.
- "Linh Không Cấm." Liễu phong sững sờ nói:
- "Viên Không Gian Giới Chỉ ta nghe nói là một đội Mạo Hiểm Giả từ trong một cổ mộ mang ra ngoài. Còn cụ thể nó làm bằng vật liệu gì. Chúng ta cũng không biết rõ, chất liệu của nó làm bằng gì."
- "Vậy sao ngươi, còn nói nó là cái gì mà Thần Bí Vẫn Thạch luyện chế thành. " Long Phi kinh ngạc nói.
- "Nói như vậy, thì mới có những người như ngươi, mới ra giá cao mua chứ. Ha ha ha... Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, viên Giới Chỉ này chất liệu thật sự rất đặc thù. Mà ngươi hỏi làm cái gì." Liễu Phong cười nói.
Nếu Liễu Phong đã không biết. Long Phi cũng không hỏi lại. Càng không giải thích, rất vênh váo nói:
- “Ngươi quản ta a.”
- “ À mà, các ngươi có hay không Chân Linh Đan Phương.”
- “Chân Linh Đan”
- "Đây chính là Hoàng Giai Ngũ Phẩm Đan Dược. Hơn nữa loại Đan Dược này vô cùng khan hiếm. Ngươi có thể luyện chế."
- “Ta đinh thử luyện chế một chút.” Long Phi cũng không có giấu diếm.
Hắn đọc các loại Đan Dược đồ giám, liền biết được Chân Linh Đan chính là Hoàng Giai Đan Dược loại bổ sung Chân Khí tốt nhất Đan Dược.
Lần này gia tộc khảo hạch hắn nhất định phải chuẩn bị thật tốt các loại đan dược.
Mà Chân Linh Đan, thì nhất định phải có.
Cho dù biết Chân Linh Đan cần những Linh Thảo gì để luyện chế thì vẫn chưa đủ. Còn cần có cả Đan Phương có thể nhanh chóng luyện chế, chứ không hắn lại phải mày mò phân tích các loại dược tính của mỗi loại Linh Thảo, thì có mà đã đến ngày gia tộc khảo hạch.
Liễu Phong liền trở nên hưng phấn, nhưng lập tức lông mày lại nhíu lại nói:
- "Chân Linh Đan Phương, Phong Nguyên Thương Hội ta xác thực có. Chỉ là...”
- “Ngươi ở đây chờ một lúc. Để ta đi hỏi Tiểu Thư, nếu nàng đồng ý thì ta mới được đem Đan Phương đưa cho ngươi."
- "Vậy ngươi cũng có thể để ta trực tiếp gặp Tiểu Thư của các ngươi nói chuyện cũng được mà. Ta cũng muốn xem xem Tiểu Thư của các ngươi lớn lên có xinh xắn hay không a."
- "Tiểu Thư hiện tại đang tiếp khách quý. Hơn nữa trong tình huống bình thường, nàng sẽ không gặp khách." Liễu Phong nói.
Nói xong.
Liễu Phong liền đi lên lầu.
...
- "Ta muốn gặp một lúc vị Luyện Phù Đại Sư kia. Muốn Đại Sư giải thích giúp ta một nghi hoặc."
- "Van cầu ngươi đó, Đại Biểu Tỷ, ngươi hãy giúp đại sư tỷ ta đi. Đại sư tỷ cũng bởi vì cái vấn đề này. Mà đã nửa tháng ngủ không ngon giấc rồi."
Triều Thiên Tông Tam Tỷ muội cũng ở nơi này.