Long gia chiếm diện tích rất lớn. Lớn vô cùng. Phải nói là lớn như một tòa thành nhỏ.
Nếu như không phải có trí nhớ trước đây của thân thể này. Long Phi thật sự sẽ lạc đường.
Bất quá.
Hắn rất nhanh tìm được viện tử của Long Đại Diệu.
- “Ầm ầm.”
Long Phi một cước liền đem cổng sân đạp đổ. Đứng ở trước cửa lớn gầm lên:
- “Long Đại Diệu. Ngươi lăn ra đây cho lão tử.”
- “Cẩu vật ở đâu dám tới viện tử Long Tổng Quản kêu gào.”
- “Người đâu. Đem hắn đánh ra ngoài đánh chết. Rồi mang cho chó ăn.”
- “Dám tới nơi này ngang ngược. Chán sống rồi sao.”
Loading...
Một tên Tiểu tổng quản lập tức la lớn.
Ngay sau đó.
Năm sáu tên hạ nhân tay cầm Trường Côn liền chạy tới.
- "Hắn không phải Long Phi sao." Một người trong đám hạ nhân đó thật giống phát hiện vừa nhìn thấy Long Phi liền nói.
- "Ha ha ha...Tìm ngươi nửa năm trời đều không tìm thấy. Không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên tự mình đưa tới cửa. Người đâu tiến lên đánh chết cho ta."
Ác nô.
- “Dám sỉ nhục Bản Thiếu Chủ tội đáng chết.” Long Phi âm trầm nói một câu.
Tên tiểu tổng quản kia liền khinh bỉ cười lạnh nói:
- "Ngươi hôm nay nhất định phải chết. Dám động đến cháu ngoại của Đại Tổng Quản. Ngươi cái phế vật đồ đáng nhẽ phải chết lâu rồi. Bay đâu lên cho ta.”
Long Phi cũng lập tức lao lên lực lượng của Ngũ Cấp Chiến Sư toàn bộ thôi động. Hữu Quyền xiết chặt cùng lúc suất kích. Đấm thẳng vào hai tên hạ nhân đang lao tới.
- “Ầm Ầm.”
Hai cái xác lập tức bay ngược trở lại ngã lăn xuống đất. Toàn bộ lồng ngực hai tên hạ nhân đó lõm hẳn. Miệng cuồng phun ra máu huyết. Sau đó liền bất động.
- “Đinh.”
- " Chúc mừng ký chủ Long Phi đánh giết Ác Nô lấy được được 90 Điểm Kinh Nghiệm, 10 Điểm Chân Khí, Cuồng Bạo Năng Lượng giá trị 10 Điểm."
- “Chúc mừng ký chỉ Long Phi thu được 50 lượng bạc.”
...
Những tên hạ nhân khác đều giật mình. Lập tức tất cả đều nhào tới.
- “Ầm.”
- “Ầm.”
- “Ầm.”
Một quyền một tên. Mỗi một quyền hắn đều dùng toàn lực. Toàn lực mà giết.
Nếu nửa năm trước mà bọn hắn bắt được hắn và Kiều Kiều thì kết quả chỉ có một.
Chỉ có chết.
Nghĩ đến điểm này. Lửa giận của hắn hoàn toàn không áp chế nổi.
Từng quyền. Từng quyền oanh sát.
- “Đinh”
- "Chúc mừng ký chủ Long Phi đánh giết Ác Nô lấy được được 90 Điểm Kinh Nghiệm, 10 Chân Khí Điểm, Cuồng Bạo Năng Lượng 10 Điểm."
- “Chúc mừng ký chủ Long Phi thu được 30 lượng bạc.”
- “Đinh”
Mỗi khi giết một người liền sẽ vang lên một đạo tiếng nhắc nhở.
Rất sảng khoái a.
Giết người đáng chết. Long Phi tuyệt không nương tay.
Một quyền tất sát. Tuyệt không cần quyền thứ hai.
Mấy phút sau. Sáu tên Ác Nô toàn bộ ngã trên mặt đất. Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Long Phi từ từ đi đến trước mặt tên Ác Nô tiểu tổng quản kia lạnh lùng nói:
- "Chỉ là một hạ nhân thấp kém. Lại dám ngang nhiên sỉ nhục Thiếu Chủ. Tội đáng chết."
- “Phù phù.”
- “Thiếu Chủ tha mạng. Thiếu Chủ tha mạng. Hết thảy đều là Long Tổng Quản làm. Hết thảy đều...." Tiểu tổng quản kia quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin tha thứ.
- "Aaa...Ặc...Ặc."
- “Các ngươi giam Kiều Kiều ở nơi nào.” Long Phi bóp chặt cổ tên tiểu tổng quản lạnh lùng hỏi.
- “Ở...ở ngục giam hậu sơn Long gia. Nơi giam giữ phạm nhân.” Tiểu tổng quản lập tức
nói.
- “Răng Rắc...”
Long Phi song quyền nắm chặt, tiếng răng rắc nổ vang. Đôi mắt sung huyết. Toé ra Sát Khí Âm Lãnh.
Trực tiếp bóp nát cổ tên tiểu tổng quản kia. Máu tươi văng tung toé bắn thẳng lên mặt hắn.
Càng khiến khuôn mặt Long Phi càng thêm đáng sợ.
Đứng dậy. Một cước đạp bay xác tên tiểu tổng quản.
- “Ầm.”
- “Đinh”
- “................”
Hệ Thống lại vang lên tiếng nhắc nhở.
Long Phi cấp tốc hướng hậu sơn Long gia chạy tới.
...
Long Phi vừa rời đi không bao lâu. Đám người Long Chiến Võ liền chạy tới.
- “Điên rồi. Điên rồi. Hắn lại dám giết nhiều người như vậy. Long Phi hôm nay cho dù ngươi có 10 cái đầu cũng không đủ chém. Ngươi chuẩn bị chịu chết đi. Ha ha ha” Long Ngạo đắc ý cười to.
Nhìn dưới sân viện tử của Long Đại Diệu máu me đầy đất. Hoàn cảnh vô cùng thê thảm.
- “Hắn đi nơi nào.”
- “Hắn đi hậu sơn.” Một tên hạ nhân run rẩy trả lời.
- "Thông báo Chấp Pháp đường. Kêu Long Chiến Dã dẫn người đến hậu sơn. Hôm nay ta phải hảo hảo giáo huấn hắn."
- “Vâng”
Một tên Thị Vệ vội vàng quay người đi thông báo.
- "Long Phi. Tất cả những thứ này đều là ngươi tự gây ra. Cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn. Long Thần Tinh Huyết trong người ngươi đã bị rút ra. Ngươi không xứng làm Long gia gia chủ. Chỉ có ta mới xứng làm Long gia chi chủ. Mà thôi"
...
Giờ khắc này.
Long gia gà bay chó chạy. Chấp Pháp đường xuất động.
Cấm Quân Long gia cũng xuất động.
Thế nhưng.
Hậu sơn Long gia vẫn vô cùng yên tĩnh. Vẫn chưa biết hiện tại Long gia đang xảy ra đại sự.
Hậu sơn Long gia có một sơn động vô cùng to lớn.
Nơi này chuyên giam giữ những kẻ xúc phạm gia quy Long gia. Cũng chính là nơi trừng phạt hạ nhân.
Long Phi không nghĩ tới Long Đại Diệu dĩ nhiên lại đem Kiều Kiều giam giữ ở nơi này. Người đi vào đây cho dù không chết cũng phải bị lột da.
Nghe ác nô Tổng Quản nói. Làm cho Long Phi càng thêm phẫn nộ là.
Long Đại Diệu lại mang Kiều Kiều tra tấn tại nơi này.
- “Ngươi là ai. Nơi này ngươi không thể tiến vào. Ngươi không thể...”
- “Ầm”
- “Ầm”
Hai tên Thị Vệ ngăn cản Long Phi, bị hắn đánh cho hai quyền lập tức quỵ gối nằm bất động trên mặt đất. Long Phi chẳng buồn cùng với bọn hắn dài dòng.
Cấp tốc vọt vào trong sơn động.
...
Giờ khắc này.
Tại sau trong sơn động. Trong một căn phòng để đủ loại dụng cụ cực hình.
Có một cái giá hình chữ thập. Treo trên đấy là một cô gái. Máu me khắp người. Tóc tai bù xù. Hô hấp yếu ớt.
Mười đầu ngón tay không ngừng chảy máu. Rất hiển nhiên mới vừa mới bị kẹp. Hai cánh tay không ngừng run rẩy. Trong miệng không ngừng kêu đau.
Mà không phát ra được. Thân thể run rẩy liên hồi.
- "Kiều Kiều. Chỉ cần ngươi nói cho ta Long Phi đi nơi nào. Thì ngươi liền không phải chịu những cực hình này nữa." Long Đại Diệu lạnh lẽo nói thanh âm còn mang theo tức giận.
Từ trong ánh mắt của hắn. Có thể thấy. Hắn đã mất kiên nhẫn.
Nửa năm qua tra hỏi. Đã dùng hết tất cả mọi loại cực hình.
Nhưng nàng nửa chữ cũng không khai.
Hắn không hiểu tại sao. Một nha hoa tầm thường. Lại liều mạng bảo vệ một tên phế vật kia đến vậy.
Đến tột cùng là vì cái gì.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Hay bởi vì Long Phi đối tốt với nàng.
Hay là bởi vì điều gì khác...
Hắn biết rõ thủ đoạn của mình. Không người nào có thể chịu được. Nhưng mà nha hoàn trước mắt này lại khiến hắn bất lực. Hắn nhìn nàng âm thanh lành lạnh lại vang lên:
- "Không nói đúng Không."
- “Được. Vậy ngươi liền đi chết đi. Sớm muộn gì. Thì ta cũng sẽ tìm được hắn. Ta sẽ đưa hắn xuống địa ngục cùng ngươi.”
Vừa dứt lời.
Thủ chưởng Long Đại Diêu giơ lên. Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một đoàn
Hắc Sắc Sát Khí lạnh lùng nói:
- “Ta sẽ cho ngươi một cái chết tàn nhẫn nhất. Ha ha ha...”
Một chưởng vỗ tới. Đột nhiên. Phía sau lưng của hắn kình phong thổi tới.
- “Phần phật...”
Long Đại Diệu giật mình. Trong nháy mắt đem Hắc Sắc Sát Khí trong tay thu hồi. Xoay người quát:
- “Ai”
- “Là tổ tông ngươi”
- “Oanh”
Cáp Mô Công vận chuyển. Lao về phía Long Đại Diệu đám ra một quyền.
Long Đại Diệu chính là Bát Cấp Chiến Sư. Chiến đấu lực lại đạt tới Cửu Giai Chiến Sư Đỉnh Phong. Năng lực phản ứng cực nhanh. Ngay lập tức. Hai tay chìa tay ra trước ngực. Trực tiếp ngăn lại một kích này của Long Phi.
Thân thể hắn cũng cấp tốc lui lại mấy mét. Kho nhìn thấy Long Phi thì khóe miệng lộ ra nụ cười gằn:
- “Long Phi”
- “Đây chính là ngươi đưa tìm cửa. Vậy thì chịu chết đi.”