“Ha ha ha ha...” Đám Điền Thất cười đến khoa trương, trước đấy còn chê Trầm Ngọc gọi “đại thần” trông khá ngu ngốc, tiếng cười của họ lúc này đã đạt đến cảnh giới người ngoài vừa nghe sẽ tưởng lũ trốn trại.
Rất nhiều người chơi bên ngoài phó bản khi nghe thấy tiếng cười đều nhộn nhịp chuyển góc nhìn sang, kết quả thấy một người tên Dạ Vị Ương đang điên cuồng spam hơn hai mươi cái biểu tượng [mặt nổ thành tro] trong khung trò chuyện.
“Xảy ra chuyện gì?” Người chơi hỏi nhau, nhưng chẳng ai biết. Vì vậy mọi người từng li từng tí điều khiển nhân vật đi sát về bên đó, dự định nghe ngóng.
Sau đó liền nghe thấy cái tên vừa spam dữ dội Dạ Vị Ương lúc nãy cứ như đang nghiến răng nói: “Vậy ông muốn phân phối chức nghiệp thế nào?”
“Ba pháp sư nguyên tố hệ hỏa có công kích pháp thuật phải trên 430, còn có một ma đạo học giả trên cấp 22 có Tu Lỗ Lỗ thăng theo cấp và biết Áo Choàng Bóng Đêm. Kỹ thuật tốt, thao tác phải ổn định, không cho lỗi.” Diệp Tu nói.
Dạ Vị Ương ngẩn ra, mang theo ba pháp sư, đây thật sự là một đội ngũ DPS mạnh bạo đến tận cùng a. Pháp sư phòng thủ thấp máu lại bèo bọt, ma đạo học giả cũng chỉ mặc giáp da, mạnh hơn chút mà thôi. Toàn bộ đội ngũ đều là công mạnh thủ yếu, một người OT thì toàn đội có thể bị diệt. Đây quả nhiên là một đội ngũ không cho lỗi. Không cho lỗi nghĩa là không được phép phạm sai lầm dù chỉ một lần.
Đối với yêu cầu hà khắc như vậy, Dạ Vị Ương cũng không quá bất ngờ. Bởi vì kỷ lục treo cao trên bảng hiện tại: 20 phút 24 giây 11.
Kỷ lục hung hãn như vậy, muốn phá phải cần một phương pháp vô cùng hà khắc. Một khi đội ngũ không tốt, sẽ tốn không biết bao nhiêu thời gian cứu người, đội ngũ như vậy cũng không thể nào đoạt được ghi chép kỷ lục.
“Đội ngũ như thế, không có khả năng tìm kiếm đủ người ngay lúc này.” Dạ Vị Ương nói. Kỳ thực không chỉ lúc này, trong thời gian ngắn bọn họ cũng không thể tìm được. Hơn nữa không chỉ là Mưu Đồ Bá Đạo, cho dù là công hội của nhà nào cũng không thể nào có ngay ba pháp sư nguyên tố hệ hỏa với công kích pháp thuật trên 430.
Công kích pháp thuật trên 430, vũ khí phải là pháp trượng màu tím cấp 20. Pháp trượng tím sao có thể dễ dàng rơi ra như vậy? Nếu có ra, cũng chưa chắc là cho hệ hỏa. Mưu Đồ Bá Đạo hiện tại có ba món vũ khí tím dành cho nguyên tố pháp sư, nhưng không có cái nào hệ hỏa cả.
Loading...
“Không sao, có thể tìm đủ thì liên lạc sau.” Diệp Tu nói.
“Còn có lựa chọn nào khác ư?” Dạ Vị Ương nói.
“Cấp 25.” Diệp Tu nói.
Cấp 25 là một giai đoạn hoàn toàn mới, trang bị mới, kỹ năng mới, thực lực của mọi người cũng tăng mạnh. Phó bản dành cho cấp 20—25 như Rừng Rậm Băng Sương, kỷ lục đều do các đội ngũ cấp 25 đoạt được.
“Được, trước thêm bạn tốt đi!” nói.
“Ừ.” Diệp Tu và Dạ Vị Ương thêm bạn tốt nhau.
Dạ Vị Ương đàng hoàng được một hồi, sau khi thêm bạn tốt liền hiện nguyên hình: “Vậy hiện tại chúng ta không cần đoạt kỷ lục rồi, bên tụi tui đang bốn thiếu một, ông theo tụi tui đi!”
“Móa!” Điền Thất thán phục rồi. Tên này thật sự giống con gián, đánh không chết giẫm không dẹp mặt dày mày dạn siêu cấp vô địch.
“Được.” Bên này Diệp Tu cũng đồng ý, “Vậy thu phí thấp lại một chút.”
“Cái này cũng muốn thu phí? Lẽ nào lúc ông đánh với đám kia cũng thu phí hả?” Dạ Vị Ương nói.
“Không thu phí, thế nhưng trang bị rơi đều theo phân phối của đội trưởng, tui là đội trưởng.” Diệp Tu nói.
“Chẳng sao cả, tụi tui cũng thế đi.” Dạ Vị Ương vui vẻ đáp.
Điền Thất đứng cạnh nghe thấy liền không vui! Đội của bọn họ quả thật ưu tiên quyền phân phối trang bị cho cao thủ đại cao, nhưng họ biết cao thủ đại cao là một người hiền hậu, từ đó đến giờ chưa từng tranh giành những món phù hợp với bọn họ. Lúc đi Huyệt Động Nhền Nhện ngay cả đồ tím cũng nhường lại, Nguyệt Trung Miên còn là người từng có hiếm khích với cao thủ đó!
“Ông nên xem kỹ đi, tui vẫn chưa chuyển nghề, trang bị gì tui cũng muốn hết.” Diệp Tu nói.
“Chỉ vài ba món trang bị thôi mà, đi nào đi nào, xuất phát.” Dạ Vị Ương liên tiếp đưa ra yêu cầu mời tổ đội, tuy nhiên đối phương còn ở trong đội ngũ khác nên bị hệ thống từ chối, rốt cục sau khi Diệp Tu rời đội bên này thì Quân Mạc Tiếu mới thêm vào đội của Dạ Vị Ương. Đó là một đội tiêu chuẩn gồm 1 MT 1 trị liệu 3 DPS, sau khi vào đội liền đưa ngay đội trưởng cho Quân Mạc Tiếu.
“Vậy đi thôi!” Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu vào phó bản.
“Đi!” Dạ Vị Ương dẫn theo ba người khác đuổi theo sau. Gã cực kỳ hài lòng với kết quả này, kỷ lục gì đấy gã cũng không gấp, gã chỉ muốn nhìn thử trình độ của Quân Mạc Tiếu thôi.
Băng tuyết bay đầy Rừng Rậm Băng Sương, khắp nơi im ắng, năm người đứng thẳng thành một hàng, không ai động, cũng không ai nói.
Hình ảnh tĩnh lặng này kéo dài ước chừng khoảng nửa phút.
“Ê ê!” Dạ Vị Ương cứ như đang thử tai nghe.
“Ông ê cái gì?” Diệp Tu hỏi.
“Có người nói chuyện không? Tui không nghe thấy ai nói gì hết.” Dạ Vị Ương nói.
“Là do không ai nói gì hết nhỉ?” Diệp Tu nói.
“Không ai nói.” Ba người kia cũng khẳng định.
“Vì sao không nói?” Dạ Vị Ương nói.
“Ông hỏi ai?”
“Ông đó!”
“Sao tui phải nói?” Diệp Tu đáp lại.
“Chỉ huy a!” nói.
“Tui chỉ huy?”
“Đúng.”
“Phí chỉ huy.”
Hơn hai mươi cái [mặt nổ thành tro] được gửi đến... Ba người kia cũng đã vi vu trong gió rồi: “Chắc ông bạn không đến nỗi đó đâu nhỉ?”
“Ha ha.” Diệp Tu cười.
“Phí chỉ huy tính như thế nào?” Dạ Vị Ương phát hiện ngày hôm nay mình gặp phải đối thủ rồi, không còn cách nào, ai bảo hôm nay gã phải đi nịnh bợ người khác cơ chứ? Dạ Vị Ương âm thầm buồn bực.
“10 cái lông sói trắng đi!” Diệp Tu nói.
“Ông bạn, ông quá xấu bụng a!!” Bốn người đồng thanh. Lông sói trắng không phải bút lông Lang Hào, mà là lông sói có tỷ lệ rơi ra từ BOSS ẩn Sói Trắng trong Băng Sương Rừng Rậm, thuộc dạng vật liệu hiếm.
“Có thể khỏi cần tui chỉ huy mà!” Diệp Tu nói.
Dạ Vị Ương suy đi nghĩ lại, để hiểu rõ toàn bộ trình độ và tố chất của một cao thủ, đương nhiên cần phải nghe theo hắn chỉ huy. Vì vậy, gã cắn răng một cái: “Được, nhưng ra ngoài mới đưa, không mang trên người.”
“Tên này có giữ lời không?” Diệp Tu hỏi ba người khác. Công hội lớn thường sẽ không lật lọng, giống như sau khi cùng Lam Hà giao hẹn bằng miệng, Diệp Tu chưa từng nghi ngờ đối phương sẽ trở mặt. Nhưng trình độ mặt dày của tên Dạ Vị Ương này thật không thể tưởng tượng nổi, nhất định phải thể hiện sự hoài nghi của mình một chút.
“Chắc chắn chắc chắn.” Ba tên kia vội nói.
“Vậy được rồi!” Diệp Tu đồng ý.
“Nhanh lên đi!” Dạ Vị Ương nói.
“Được. MT kéo quái, DPS lên, trị liệu chú ý MT.” Diệp Tu chỉ huy.
Bốn người ngơ ngác, lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng trong nửa phút.
“Hết rồi?” Dạ Vị Ương hỏi.
“Đương nhiên.”
“Đây mà là chỉ huy hả!” Dạ Vị Ương sụp đổ.
“Mấy ông đều là cao thủ, mọi người biết phải làm gì cả mà.” Diệp Tu nói.
Dạ Vị Ương phát hiện bản thân cứ như bị lừa, nếu làm theo đấu pháp từng bước một, đội của họ vốn chẳng cần ai chỉ huy, mọi người tự hành động là được. Không được, không thể để uổng phí chỉ huy 10 cái bạch lang hào!
“Không đúng không đúng, thế thì không tính.” Dạ Vị Ương kêu, “Ông chỉ huy từng bước đi.”
“Được rồi...” Diệp Tu nói, “Kỵ sĩ, đi dụ hai con quỷ lùn hướng 10 giờ. Có ba loại khả năng, nếu hai con đều là đánh xa, dùng tốc độ nhanh nhất để tiếp cận, khi bị chúng nó đánh, dùng Lạc Phượng Chùy, có thể vừa nhảy khỏi công kích vừa tạo chấn động lật ngã quái, tiếp đấy thì công kích gần nó, kéo ổn thù hận một trong hai con trước; Nếu một đánh xa một đánh gần, dùng Tinh Lạc Chùy cắt ngang tấn công của con đánh xa, con đánh gần tới thì dùng Đánh Lùi đẩy nó ra, ưu tiên ổn định thù hận của con đánh xa; Nếu cả hai con đều đánh gần, ra Lạc Phượng Chùy rồi đẩy văng một con bằng Đánh Lùi, kéo ổn thù hận con còn lại. Hiểu chưa?”
Kỵ sĩ rơi lệ đầy mặt: Chỉ huy như vậy, lẽ nào coi tui là thằng ngốc hả?