Trong một căn nhà xưa cũ, trong một gian phòng u ám, trên bàn sách chỉ độc có một cây nến, cây nến toả ra vầng quang mang u tối chỉ đủ chiếu sáng nửa mặt của một nam tử ngồi trước bàn, dựa theo ánh lửa leo lét của ngọn nến kia, khuôn mặt nam tử cũng hiện ra một cách lờ mờ.
Chỉ có đôi mắt, đôi mắt phát ra tia hàn quang lạnh lẽo ảm đạm khiến cho người khác nhìn thấy không khỏi rét run. Hiện giờ đôi mắt đó đang nhìn trừng trừng xuống mặt bàn, tay cầm bút viết không ngừng nghỉ. Một lúc sau, liền gác bút.
Đột nhiên đốm hoả diễm từ ngọn nến loé lên, chiếu sáng rõ ràng dung mạo của nam tử…tuấn mỹ, trắng xanh. Thoáng nhìn, mặc dù nam tử đó cũng đã sấp sỉ bốn năm mươi tuổi rồi, nhưng vẫn có thể tạo cho người khác cảm giác của một nam tử tuấn mỹ bệnh nhược, nhưng khi phối hợp cùng với cặp mắt kia, khí chất trên toàn bộ con người nam tử kia liền biến đổi.
Đó chính là nhân vật thiên tài tuyệt đối của tổ chức tình báo hoàng tộc Hạng gia Chân Từ, là nhân vật cường thế đầu não của tổ chức tình báo khiến người khác có cảm giác run sợ, đồng thời cũng là nhân vật được Hạng Quảng tán thưởng nhất.
Từ trong tay Chân Từ xuất hiện một khối ngọc hình vuông, khối ngọc này phát tán ra ánh sáng mầu êm dịu, tựa hồ như tại trên bề mặt khối ngọc vuông có một vài ấn ký, Chân Từ cẩn thận dò xét các ấn ký này, đoạn khẽ lắc đầu nói: "Thông Thiên Đồ, đây là đệ nhất khối Thông Thiên Đồ, tiếc thay, ta đã nghiên cứu nửa năm mà không có chút thành quả nào, đành dâng lên hoàng thượng vậy, hoàng thượng kể ra cũng chẳng hơn gì ta."
Từ cạnh bàn Chân Từ lấy ra một cái hộp sắt, đồng thời đút phong mật thư cùng khối ngọc vuông vào trong đó, đoạn đóng hộp sắt lại, rồi dùng chìa khoá khoá hộp sắt.
"Phanh!" "Phanh!" "Phanh!" "Phanh!" "Phanh!"
Bỗng nhiên Chân Từ liên tục điểm lên trên hộp sắt, thanh âm từ hộp sắt vang lên, sau đó cái lỗ khoá đã thực sự biến mất không thấy đâu nữa, bí quyết này với bí quyết mở khoá của Tần gia khi trước cùng chung một nguyên lý, nếu là người khác không biết phương pháp khai mở thì căn bản là vô dụng. Vào thời khắc đó ở bên ngoài phòng ốc, tại giữa sân của căn nhà cổ này, có một kẻ mang ngân sắc diện cụ đang đứng trơ trơ.
Tần Vũ đang nhắm mắt.
"Thông Thiên Đồ." Trong tâm Tần Vũ chấn động một cái, cảm tri lực thần kỳ của hắn có thể cảm ứng rõ ràng chắc chắn những gì xảy ra trong các phòng ốc ngoài xa vài chục mét, bao gồm cả việc Chân Từ điểm kích vài cái lên hộp sắt, trong đầu Tần Vũ hoàn toàn ghi nhớ.
Loading...
Linh hồn của Tần Vũ thu được lợi ích từ Lưu Tinh Lệ, sức mạnh sánh ngang với tu chân giả, sự cường đại của linh hồn khiến cho Tần Vũ có được cảm tri lực thần kỳ, cảm tri lực đó cũng chính là "linh thức" của tu chân giả, linh hồn càng ngày càng mạnh, thì phạm vi bao trùm của linh thức cũng càng ngày càng rộng.
Tần Vũ di động hoàn toàn không để lại chút phong thanh nào, lúc đó hắn lại hoàn toàn che dấu hô hấp. Nhất thời Chân Từ trong phòng ốc không thể ngờ cũng không phát hiện được Tần Vũ ở bên ngoài.
"Tiểu đệ, hãy lên ngựa đem hộp sắt này dâng lên Hoàng thượng, nhưng phải nhanh lên, và phải giấu kỹ chìa khoá. Đây có thể là Thông Thiên Đồ, không thể xem nhẹ." Chân Từ hốt nhiên nói. Từ trong góc tối có một nam tử bước thẳng tới, nam tử này khiến người ta có cảm giác, phảng phất như một gã thiếu niên, nhưng Chân Từ thực tế biết rõ, nam tử có hình dạng thiếu niên trước mắt cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, và cũng đã theo gã được hơn hai mươi năm.
Hai thủ hạ đại tướng của Chân Từ – Nạp Lan Phong, Nạp Lan Đan.
Nạp Lan huynh muội vô cùng quái dị, mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, nhưng lại có bộ dạng như thiếu niên thiếu nữ, căn cứ theo huynh muội Nạp Lan mà suy đoán, chắc là từ hồi niên thiếu đã ăn được một chủng linh quả nào đó, Nạp Lan huynh muội chỉ nghe mệnh lệnh của Chân Từ, thậm chí đối với hoàng đế Hạng Quảng cũng không để trong mắt.
"Đại ca, an tâm đi. Đệ sẽ đem chiếc chìa khoá của huynh cất vào chùm chìa khoá của đệ." Nạp Lan Phong lấy ra một chùm chìa khoá, sau đó xâu chiếc chìa khoá hộp sắt vào trong đó. Nạp Lan Phong hốt nhiên từ trong chùm chìa khoá ra một chiếc chìa khoá khác, tựa hồ như vô cùng trịnh trọng đeo trước ngực. "Tiểu đệ, ngươi vẫn thích làm trò này." Chân Từ cười nhẹ nói.
Nạp Lan Phong lông mày nhướng lên nói: "Đại ca, cẩn tắc vô ưu, giả sử có người hạ sát đệ, khẳng định cũng nghĩ là chiếc chìa khoá trước ngực, cũng không thể ngờ chiếc chìa khoá chân chính lại ở trong chùm chìa khoá, hơn nữa…chùm chìa khoá này đệ cũng để trên người của thủ hạ."
"Phong, huynh bao giờ cũng làm việc chu đáo." Một thanh âm rõ ràng lạnh lẽo cất lên, một lãnh khốc nữ tử cũng từ trong góc tối đi ra, đầu lưỡi thè ra liếm vào lòng bàn tay, trong lòng bàn tay là…
"Trái tim."
Ở ngoài phòng thân hình Tần Vũ mãnh nhiên chấn động một cái, không nén được loé lên một tia sáng mãnh liệt trong mắt, linh thức của Tần Vũ đã nhìn thấy rõ ràng trong tay nữ tử kia là cái gì. Đó là một trái tim rất bé, có lẽ không phải là của người lớn.
Nạp Lan Phong hơi nhíu mày nói: "Đan, muội sao vẫn không thể từ bỏ thói quen của mình, vẫn thích ăn tim trẻ con, cũng không nên ăn trước mặt bọn ta chứ hả? Ta đã nói với với muội không biết bao năm qua, không ngờ muội một điểm cũng không chịu nghe."
"Biết rõ là có nói cũng vô ích, vậy mà bao nhiêu năm nay huynh vẫn cứ nói mãi, đã hai mươi năm rồi, huynh tựa hồ như vẫn không chịu bỏ cuộc, Phong à, huynh thật là phiền phức quá đi." Nạp Lan Đan lạnh lùng đáp.
"Bằng hữu, nửa đêm gà gáy ghé thăm hàn xá của ta, có việc gì vậy?" Chân Từ hốt nhiên lãnh đạm nói, thanh âm rõ ràng lạnh lẽo, lan truyền đi khắp khu nhà, tuy nhiên thật là quái dị, đám gia nhân của cả khu nhà phảng phất ngủ say như chết, không có một ai chạy lại. Tần Vũ khẽ cười, nhân vì linh thức phát hiện ra tim trẻ con ở trong tay nữ tử, trong lòng chấn hãi, khí tức xao động, tức thì bị Chân Từ phát hiện.
"Có việc gì à? Tại hạ Thiên Võng sát thủ, các hạ nói xem tại hạ đến có việc gì?" Tần Vũ lãnh đạm nói.
Tần Vũ hắn tiếp nhận nhiệm vụ sát thủ, thường là không ám sát trong bóng tối, mà luôn quang minh chính đại giáp mặt với đối tượng mà sát tử, lần này cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên Tần Vũ phát hiện, Nạp Lan Phong và Nạp Lan Đan này cũng đều là tiên thiên cao thủ.
"Bồng!"
Cửa phòng đột nhiên khai mở, một đạo hắc sắc quang mang bắn thẳng lên trời, sau đó hạ xuống giữa sân, đó là thân hình của một hắc y thiếu niên. Đồng thời cũng có một đạo hắc sắc quang mang khác bay thẳng lên trời, sau đó hạ xuống bên cạnh hắc y thiếu niên kia, chính là một hắc y thiếu nữ.
Cuối cùng, một bạch y tuấn mỹ trung niên nhân sắc mặt trắng xanh từ từ đi tới, toàn thân hiện rõ vẻ bệnh nhược. Song với đôi mắt thâm sâu lãnh hàn, thực tế tạo cảm giác như con sói cô đơn khiến mọi người trong tâm phát lãnh.
"Ngân bài sát thủ?" Chân Từ khẽ cau mày nhìn chòng chọc vào Tần Vũ.
"Nói cho đúng hơn là ngân bài sát thủ Lưu Tinh." Tần Vũ lạnh lùng nói.
Tần Vũ chưa bao giờ bận tâm về việc đem danh tự sát thủ của mình cáo tố với đối phương, rốt cuộc cũng sẽ sát tử đối phương, vậy cũng phải cho đối phương biết là bị ai hạ sát chứ, không phải sao?
"Lưu Tinh."
Chân Từ hơi nhếch mép, "Dám đến giết ta, lại có thể đứng một lúc lâu ở trong sân mà không bị ta phát giác, ngươi chắc cũng là tiên thiên cao thủ. Bất quá thật kỳ quái, không thể ngờ ta lại không nhìn thấu được ngươi." Chân Từ tỏ ra hơi kinh ngạc nói.
Tần Vũ nhìn nhanh một lượt về phía Nạp Lan huynh muội, cũng nhìn một lượt về phía Chân Từ, nói: "Ta cũng rất kinh ngạc, một thủ lĩnh tình báo ở Đông vực tam quận nhỏ bé này lại là tiên thiên cao thủ thì thật là vô cùng khác thường, hơn nữa hắn còn có hai thủ hạ là tiên thiên cao thủ nữa. Cả Sở Vương triều bất quá chỉ có khoảng trăm tiên thiên cao thủ thành danh, ở đây ngươi lại có đến ba người."
"Ngươi lắm lời quá." Nạp Lan Đan đột nhiên nói. "Sát thủ thì không nên lắm lời."
"Vậy sát thủ cũng không nên quang minh chính đại mà giết người chứ, phải không? Tiểu cô nương thích ăn tim trẻ con kia." Tần Vũ cười, "À, phải rồi, tuổi tác thực tế của ngươi có lẽ vượt xa tuổi tác của một tiểu cô nương. Hoặc giả nên xưng hô với ngươi một tiếng đại nương nhỉ."
Nạp Lan Đan tức thì biến sắc, ả ghét nhất người khác nói về tuổi tác thực sự của mình.
Tần Vũ nhìn một lượt vào phòng ốc qua cánh cửa mở rộng, hắn biết trên bàn sách giữa phòng có hộp sắt đựng Thông Thiên Đồ, đương nhiên muốn chiếm được Thông Thiên Đồ, Tần Vũ hắn tất phải tiêu diệt ba tên trước mặt kia, hơn nữa ba tên đó lại cũng là tiên thiên cao thủ. Nạp Lan Đan liếc qua Chân Từ một cái, Chân Từ khẽ gật đầu.
"Sát thủ Lưu Tinh là cái gì? Đáng tiếc, sinh mệnh của lưu tinh đều là rất ngắn ngủi." Nạp Lan Đan cười lạnh, đoạn thân hình rung lên, toàn thân như một đạo lãnh phong, hoàn toàn bao phủ xung quanh Tần Vũ, lúc đó xung quanh Tần Vũ không thể ngờ cũng xuất hiện vài đạo tàn ảnh.
Đây là lần đầu tiên Tần Vũ tiến hành trận chiến sinh tử cùng tiên thiên cao thủ, hơn nữa bên cạnh còn có hai tiên thiên cao thủ danh tiếng khác theo dõi.