Tại ngự thư phòng trong hoàng cung ở kinh thành.
"Ha ha." Hạng Nghiễm tay nắm chặt hai phong thư, không nín nổi phá lên cười cuồng dại.
"Chân Từ quả nhiên không khiến người khác phải thất vọng, tàng binh hai mươi vạn, một đạo quân hùng hậu như vậy chỉ riêng việc chi tiêu mua bán thôi cũng là con số cực lớn, nếu quả Tần Đức không có lòng tạo phản, thì xây dựng quân đội lớn như vậy làm gì? Thừa tiền sao?" Hạng Nghiễm cười lạnh.
Chân Từ phụ trách công tác điều tra tình báo ở ba quận Đông vực, đã được gần nửa năm, đã nắm được nhiều tin tức đặc biệt.
"Tâu Hoàng thượng, hiện giờ Tần Đức đã âm thầm chiêu binh được hai mươi vạn, nhưng để kiềm chế bọn Hắc Thuỷ sơn tặc, hắn ta sẽ không dám cho toàn quân xuất động, nếu bọn sơn tặc đó vào sào huyệt của hắn làm loạn, căn bản cũng lo không xuể." Nam tử mũi ưng ở góc khuất phía sau nói.
Hạng Nghiễm vứt phong thư trên tay xuống, nói: "Ngươi biết gì chứ? Mặc dù Hắc Thuỷ sơn tặc thực lực không tồi, nhưng sơn tặc rốt cuộc vẫn chỉ là sơn tặc, chỉ cần cấp cho chúng một địa bàn tốt, chúng sẽ không làm loạn. Lúc đó Tần Đức sẽ có thể đem tám mươi vạn đại quân khai chiến với Trẫm."
"Hoàng thượng anh minh." Nam tử mũi ưng cung kính hô.
"Chân Từ đã điều tra, lương thảo vật chất tại ba quận Đông vực đang được chuẩn bị tích trữ rất nhiều, lại bí mật điều thêm hai mươi vạn đại quân, hơn nữa hai mươi vạn đại quân này đã được điều động trên năm năm, còn trước cả tinh binh của kinh thành. Không cần phải nói cũng biết, Tần Đức đã thực sự muốn tạo phản!" Hai mắt Hạng Nghiễm tức thì phát ra lãnh quang hung bạo.
Nam tử mũi ưng tịnh không dám lên tiếng.
"Tốt lắm, tạo phản rồi." sắc mặt Hạng Nghiễm không ngờ lại có chút đắc ý, "truyền lệnh xuống, lập tức phái người đi giao thiệp với Hắc Thuỷ sơn tặc, ban cho vô số kim ngân châu bảo hoặc là tài vật…để bọn chúng triển khai đại chiến, tất sẽ làm rúng động hang ổ của Tần Đức!"
Loading...
Nam tử mũi ưng không ngừng suy tính: "Vạn nhất bọn sơn tặc đó lòng tham vô đáy thì sao?"
"Ngu ngốc!" Hạng Nghiễm đột nhiên quay người nhìn thẳng về phía nam tử mũi ưng: "Tốn kém bao nhiêu cũng không tiếc, nhất định phải đáp ứng yêu cầu của chúng, thậm chí nếu chúng có thể chiến thắng thì sau đó sẽ ban hẳn cho một quận."
"Ban cho một quận?" Nam tử mũi ưng run người một cái, sau đó đã minh bạch, "thuộc hạ đã rõ, thậm chí nếu có ban cho chúng, nhưng cũng phải xem bọn chúng có phúc để hưởng thụ hay không."
Đi theo Hạng Nghiễm đã bao năm, đối với tính cách của y, ông ta rõ ràng hơn ai hết.
Hạng Nghiễm gật đầu hài lòng: "Thông minh, sau khi diệt trừ được Tần Đức, đối với bọn tiểu tặc Hắc Thuỷ sơn, trẫm sẽ truyền lệnh xuống, diệt trừ tận gốc không còn manh giáp. Hiện tại vẫn đang là lúc cần sự giúp đỡ của chúng."
"Hoàng thượng anh minh, thuộc hạ đã biết phải làm gì." Nam tử mũi ưng liền đáp lời.
Hạng Nghiễm đọc một phong thư khác, nói: "Lá thư của Thượng Quan thúc thúc đã chứng thực những gì Chân Từ điều tra được."
Nam tử mũi ưng hai mắt chuyển động vòng quanh, hốt nhiên nói: "Tâu Hoàng thượng, hay là, bắt giặc phải bắt thủ lĩnh, chúng ta trước hết hãy âm thầm phái người đi ám sát Tần Đức. Đến lúc đó, bọn chúng như quần long vô thủ, nếu chúng ta phái quân đội đến, khẳng định là dễ dàng tiêu diệt Tần gia."
"Ngu xuẩn!" Hạng Nghiễm cười lạnh.
Thân thể nam tử mũi ưng tức thì run lên.
"Nếu hiện tại trẫm phái người đi ám sát, chưa cần nói có thể thành công hay không, cho dù có thành công đi chăng nữa, Tần gia có thể lập tức đổi chủ, theo trẫm được biết, ba nam tử của hắn, trừ đứa con thứ ba không biết thế nào, còn hai đứa kia có thể nói đều là rồng trong loài người, đến lúc đó Tần gia điên cuồng tấn công, thì tám mươi vạn đại quân Tần gia không phải là chuyện đùa." Hạng Nghiễm lại cười lạnh.
"Hơn nữa, chỉ cần chúng ta phái người đi ám sát một lần, là Tần gia đã có thể đoán chắc đã bị Thượng Quan Hồng bán đứng. Lúc đó đối với chúng ta thì được không bằng mất. Ngươi hiểu chứ?" Hạng Nghiễm trừng mắt nhìn nam tử mũi ưng hỏi.
"Thuộc hạ ngu đần!" Nam tử mũi ưng vội vàng đáp.
Trên mặt Hạng Nghiễm có chút đắc ý: "Chúng ta hiện tại không ám sát, đến lúc Tần gia tạo phản, sẽ phải nhờ sự giúp đỡ của Thượng Quan gia. Đợi lúc Tần gia sau lưng không có chút phòng bị, trong thời khắc đại chiến diễn ra, Thượng Quan gia đột nhiên quay lại, từ sau lưng cho Tần gia một đao, hừm, để xem Tần gia có trụ nổi không!"
Ánh mắt nam tử mũi ưng tức thì phát sáng, vội nói: "Hoàng thượng anh minh, trong lúc xảy ra đại chiến, sau lưng bị lãnh một đao, trước mặt lại bị thiết kỵ của chúng ta công kích, tuyệt đối có thể dễ dàng tiêu diệt Tần gia."
Hạng Nghiễm đối với kế sách của mình vô cùng hài lòng, khẽ gật đầu, lãnh đạm nói: "Tốt lắm, bây giờ ngươi hãy đi lo việc đi, dùng mọi phương pháp để lôi kéo cho được bọn sơn tặc tại Hắc Thuỷ sơn mạch, kim ngân, châu bảo, tài vật và mỹ nữ, nhất thiết đều có thể cung ứng, nhất định phải khiến cho bọn chúng trong lúc xảy ra đại chiến làm loạn hậu phương Tần gia. Còn việc giữa Tần gia và Thượng Quan gia, chúng ta xem như chưa biết."
"Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ xin cáo lui." Nam tử mũi ưng vòng tay thưa, sau đó nhanh chóng biến mất.
Một lúc sau, nam tử mũi ưng xuất hiện trong một trang viện.
"Tướng công đã trở về." Một mỹ phụ bước tới.
"Phụ thân."
Một tiểu hài khả ái cũng chạy tới, nam tử mũi ưng liền ôm chặt hài tử của mình, sau đó ôm mỹ phụ nói: "Phu nhân, hãy về phòng đi, kẻo nhiễm phải phong sương sẽ bị cảm lạnh."
Gia nhân trong trang viện đối với chủ nhân rất mực cung kính.
Vừa vào trong phòng, mỹ phụ lặng lẽ hỏi: "Tướng công, có phải hoàng thượng đã giao việc gì khó khăn cho chàng đi làm không, lúc nào chàng phải đi, cứ như thế này, thiếp thấy thật không yên lòng."
Nam tử mũi ưng vừa vào liền ôm chầm lấy mỹ phụ yêu thương vỗ về nói: "Phu nhân, nàng cứ an tâm, chẳng lẽ tướng công nàng từng trải như vậy lại không biết làm việc này thực sự nguy hiểm sao, nhưng ta đã biết quá nhiều bí mật của Hoàng thượ ng, ông ta chưa đến lúc thì tuyệt đối không xuống tay. Yên tâm đi, dù Hạng Nghiễm có chút trí tuệ, tướng công nàng vẫn có thể ứng phó được mà."
Nam tử mũi ưng đột nhiên cau mày, trong lòng thầm nghĩ: "Với cá tính của Hạng Nghiễm, nếu biết Tần Đức thực sự tạo phản, sẽ tính đến việc sai người ám sát hắn ta, nhưng tại sao ông ta đột nhiên lại bình tĩnh như vậy, còn giả bộ như không hề hay biết, để cho Thượng Quan gia lúc tối hậu mới phản lại Tần gia."
Nam tử mũi ưng thân là thủ lĩnh mật thám trong bóng tối của Hạng Nghiễm, làm sao có thể là kẻ ngu ngốc.
Chuyện diễn ra trong thư phòng đều là giả vờ, nếu muốn Hạng Nghiễm yên tâm với ông ta, nhất định phải để Hạng Nghiễm phát giác ra nhược điểm của ông ta, nhưng làm sao có thể để Hoàng đế nắm được nhược điểm chân chính của mình, nên cách tốt nhất là cố ý bộc lộ một vài nhược điểm giả tạo ra.
Nam tử mũi ưng tính toán không lầm, đúng là có người đứng sau lưng Hạng Nghiễm, nếu như Hạng Nghiễm quả thực thông minh, thì năm đó đã không ngu ngốc mà phạm tội ác kia.
oOo
Trong trang viện trước đó, Tần Đức đứng chắp tay sau lưng, ngẩng mặt lên nhìn trời.
"Với tính cách của Hạng Nghiễm, sẽ tính đến việc trực tiếp ra tay với ta." Tần Đức cười nhạt, đối với con người Hạng Nghiễm, trong lòng Tần Đức tuyệt không hề coi trọng, cho dù Hạng Nghiễm không phải kẻ u mê, nhưng luận về mưu lược, y còn xa mới được tính là cao thủ.
Từ Nguyên ở bên cạnh nói: "Vương gia, nếu có ngày Hạng Nghiễm phái người đi ám sát, cũng không thể chứng minh rằng Thượng Quan gia không đáng tin. Chân Từ có khả năng tra xét từng sự việc nhỏ ở đây, thì Hạng Nghiễm cũng có thể từ những gì Chân Từ điều tra được mà xác định rõ chúng ta muốn tạo phản, để phái người đi hành thích vương gia." Chính xác.
Dù có thích khách đến ám sát, cũng vô phương chứng minh Thượng Quan gia đã bán đứng họ.
"Liệu chúng ta có nhất thiết cần làm rõ xem Thượng Quan gia có bán đứng chúng ta không?" Tần Đức cười lớn.
Từ Nguyên cũng cười.
Phải, chúng ta có làm biết rõ hay không?
Mục đích của cuộc hội đàm này, tuyệt đối không phải nhằm lôi kéo Thượng Quan gia, mà chính là tung ra chút hoả mù, miễn là có thể đạt kết quả như Tần gia mong đợi là được.
Từ Nguyên gật đầu nói: "Chính xác, lúc này chúng ta chẳng qua chỉ là tung ra chút hoả mù, không cần biết Thượng Quan gia có bán đứng chúng ta hay không, kết cục của bọn chúng cũng đã được định đoạt. Nếu chúng ta giả bộ như hợp tác với bọn Thượng Quan gia trên chiến trường thì cũng là tạo cơ hội cho bọn chúng đằng sau lưng đ âm ta một đao." Điều đó không cần lo, Tần gia chưa từng mắc sai lầm, sẽ không cho Thượng Quan gia một cơ hội nhỏ nào.
"Theo như ta dự đoán, Hạng Nghiễm tất sẽ mang vô số tài vật ban cho bọn Hắc Thuỷ sơn tặc." Tần Đức cả cười.
Từ Nguyên cũng cười lớn.
"Bẩm báo, ở biên giới vương phủ có mật thư đưa tới." Một nam tử chạy vào trong viện, trình một bức mật thư lên, Từ Nguyên liền nhận lấy, rồi trình lên cho Tần Đức.
"Vương phủ có việc gì thế nhỉ?" Tần Đức mở mật thư ra xem qua, tức thì mục quang phát sáng, "há há, trời giúp ta rồi, Vũ nhi đã lập được đại công, ta vì hai tên thượng tiên của Hạng gia mà vô cùng phiền não, giờ có trọng bảo rồi, ta cũng có thêm tự tin. Ha ha, thật quá tốt rồi." Tần Đức lúc đó hưng phấn đến độ căn bản không thể tả bằng lời.
"Có đại hỉ sự gì thế?" Từ Nguyên ở bên cạnh tò mò hỏi, Tần Đức liền đưa mật thư cho ông ta đọc, Từ Nguyên vừa xem xong cũng vui mừng khôn xiết, liền nói: "Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia."
Tần Đức cười ha hả nói: "Vũ nhi đã lập được đại công, khi nào về phải trọng thưởng cho nó mới được. À, Từ Nguyên, hãy nhanh phái người, chúng ta lập tức lên ngựa về vương phủ!"
"Vâng!" Từ Nguyên tức thì cung kính đáp, Tần Đức không nén nổi liền mỉm cười, ông ta không thể ngờ tam hài tử Tần Vũ của mình lại dâng lên một món quà bất ngờ như vậy, nguyên bản chỉ nghĩ là tiên phẩm thượng cấp khoáng thạch, hiện tại xem ra, rất có khả năng luyện chế bảo bối linh khí. Linh khí a!
Từ Nguyên ở bên cạnh hoàn toàn minh bạch tầm quan trọng của Thạch Trung Diễm Sí Thiết đối với Tần Đức, thậm chí còn quan trọng không kém gì hai mươi vạn đại quân, chả trách Tần Đức lại hưng phấn đến phát cuồng như vậy.