-Ta đưa ra hai trăm vạn lượng.
Một giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên, đồng thời một bóng người bước về phía đài cao. Lúc này hắn đang tiến thẳng về đài cao, rõ ràng biểu đạt quyết tâm nhất định phải giành được bảo vật.
Ta nhìn hắn, địch ý và chán ghét trong lòng càng mạnh hơn. Đúng thế, chính là gã Lý Thiên Tường, gia chủ tương lai của Lý thị thế gia. Nhìn hắn vẻ mặt tươi cười, ta càng thêm chán ghét, quả thật muốn giết hắn. Không có nguyên nhân gì, chỉ là có một giọng nói trong lòng thôi thúc ta.
Vương ca nhìn ta, phát hiện trên người ta phát ra từng trận sát khí, lập tức nắm tay ta lắc lắc, nói:
- Thiếu gia, ngài làm sao vậy, ngài làm sao vậy!
Ta giật mình. Ta làm sao vậy, tại sao lại muốn giết hắn, hắn và ta trước đây không hề quen biết mà. Ta cố sức vận Tâm Điển công quyết, nhưng vẫn khó có thể tiêu trừ sát ý kia, có điều vẫn có thể khống chế được bản thân. Ta nhìn Vương ca cười cười, biểu lộ bản thân không có chuyện gì, Vương ca mới tiếp tục nhìn về phía đài cao.
Ta nhìn lên đài cao, lúc này Lý Thiên Tường trên đài cao mặt mày hớn hở, hưng phấn cầm lấy Thanh Minh Thượng Hà đồ, còn không quên nói mấy lời khiêm tốn với người bên dưới, sau đó mới chầm chậm đi xuống đài.
- Các vị, bây giờ chính là một bảo vật sau cùng của hội đấu giá năm nay, món bảo vật này sẽ do người cung cấp vật phẩm đích thân lên đây tuyên bố với mọi người.
Vương lão tiên sinh rất giỏi khơi dậy hứng thú của mọi người, còn muốn người của ta lên đó. Cũng tốt, chúng ta có thể nhân cơ hội tốt này tuyên truyền cho tiệm ngọc khí Long Đằng của chúng ta.
Tất cả mọi người đều bắt đầu kích động. Ban đầu là binh khí tuyệt thế Thanh Minh kiếm và Thiên Nộ đao, món thứ tư lại là trân bảo tuyệt thế Thanh Minh Thượng Hà đồ, còn món cuối cùng này là gì? Mọi người đều rất háo hức.
Loading...
Chúng ta cũng rất khẩn trương, bởi vì đã đến Huyết Phượng của chúng ta. Ta nhìn Vương ca cười nhẹ, cũng không nói câu nào, bởi vì ta tin tưởng Vương ca của ta, tin tưởng không cần nói gì với huynh ấy nữa.
Vương ca rất thản nhiên nhìn chúng ta cười cười, sau đó đi về phía đài cao, bước đi không nhanh, giống như dạo phố bình thường.
Người bên dưới đều nhìn thanh niên không đến ba mươi tuổi trước mặt, chính là người cung cấp trân bảo tuyệt thế còn quý hơn so với Thanh Minh Thượng Hà đồ. Ánh mắt nhìn hắn có vẻ hâm mộ, có vẻ đố kỵ, cũng có vẻ tham lam…
Vương ca cười cười nhìn mọi người bên dưới, vận khí vào đan điền, lớn tiếng nói:
- Các vị, ta là quản gia của Trương Tinh Phong công tử vừa bị Trương thị thế gia trục xuất khỏi gia môn. Hôm nay thiếu gia của chúng ta đem vật này đấu giá, chỉ vì muốn mọi người nhận thức chúng ta một chút mà thôi.
Mọi người đều kinh ngạc. Chính là Trương tam công tử gần sáu tuổi bị trục xuất, xem ra Trương thị thế gia cũng giống như Vũ Văn thế gia năm đó, chỉ là Trương thị thế gia bí mật giúp đỡ Trương tam công tử, không giống như Vũ Văn thế gia công cáo thiên hạ. Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu, một đứa trẻ mới sáu tuổi có thể phạm tội gì lớn. Xem ra bảo vật tuyệt thế này chính là thứ mà Trương thị thế gia cho Trương tam công tử. Bởi vì món bảo vật này, trong lòng mọi người đều xem Trương Tinh Phong như là người của Trương thị thế gia, đều quyết định sau này không thể đắc tội với vị tam công tử này.
- Các vị, hôm nay chúng ta chỉ đưa một món ngọc khí của chúng ta ra đấu giá. Ngày 6 tháng 1, tiệm ngọc khí Long Đằng của chúng ta sẽ khai trương, lúc đó sẽ đưa một bảo vật còn quý giá hơn ra triển lãm. Tin tức này lát nữa sẽ do bằng hữu của ta lên tuyên bố, ông ta tuyên bố mọi người mới không hoài nghi. Bây giờ mời mọi người xem, đây là bảo vật tuyệt thế hôm nay chúng ta đưa ra đấu giá, Huyết Phượng. Giá khởi điểm là một trăm vạn lượng bạc, bây giờ bắt đầu đấu giá.
Vương ca đột ngột giở tấm vải đỏ che Huyết Phượng lên.
Mọi người còn chưa kịp hiểu rõ những lời hắn vừa nói, bảo vật đã xuất hiện. Mọi người đều mở lớn cặp mắt nhìn bảo vật tuyệt thế này.
- A!
- A!
Những tiếng kinh thán không ngừng vang lên trong đại sảnh, mọi người đều không có lời nào nói về món bảo vật này. Đó là thứ gì?
Nó chính là tác phẩm ngọc khí đỉnh cấp, Huyết Phượng. Bản thân nó đã quý giá khiến người ta khó tưởng tượng được. Một mỏ ngọc mới có một hai khối ngọc tinh, còn nó thì chỉ có thể ngộ không thể cầu. Bản thân ngọc thạch là ngọc thạch thượng đẳng, bên trong lại hình thành một huyết phượng hoàng màu đỏ, cũng vì huyết phượng hoàng này, nó đã trở thành vật chứng của hoàng hậu Nguyên Mông triều. Vật chứng của hoàng hậu, cái này cũng tương đương với ngọc tỉ của hoàng đế. Tuyệt thế bảo vật này không ngờ cũng xuất hiện rồi.
- Ta đưa ra một trăm mười vạn lượng.
Một giọng nói đột nhiên vang lên. Mọi người mới phản ứng lại, bắt đầu liều mạng báo giá. Có nhiều người quên mất dù bản thân mua được, nhưng liệu có thể bảo vệ được bảo vật tuyệt thế này hay không.
- Ta đưa ra một trăm hai mươi vạn.
- Ta đưa ra một trăm năm mươi vạn.
- Ta đưa ra hai trăm vạn.
Lại là gã Lý Thiên Tường. Ta nhìn về gian phòng khách quý vừa phát ra giọng nói, trong lòng lại xuất hiện cảm giác chán ghét. Thà là ta không đấu giá nó, ta cũng không muốn đưa nó cho ngươi. Trong lòng ta thầm quyết định.
- Rất xin lỗi, xin mọi người đừng ra giá nữa. Hoàng thượng vừa truyền chỉ đến, muốn dùng ba trăm vạn mua bảo vật này, hị vọng mọi người đừng tranh!
Giọng nói của đại tổng quản vang lên. Mọi người đều yên tĩnh lại, hoàng thượng đã hạ lệnh, còn ai dám báo giá. Thật ra đại tổng quản cũng rất phiền muộn, tối hôm qua sau khi biết bảo vật tuyệt thế này được đem đấu giá, hắn lập tức truyền tin đến hoàng cung. Nếu như hoàng thượng đưa ý chỉ đến sớm, chỉ cần bỏ ra một trăm năm mươi vạn cùng với quyền uy của hoàng thượng là có thể mua được. Nhưng hiện giờ chẳng những phải đưa ra ba trăm vạn, còn phải phá hỏng quy củ của Phách Mại Hành. May mắn là ra giá ba trăm vạn, nếu không người khác khẳng định sẽ chỉ trích Phách Mại Hành. Làm ăn cần dựa vào danh dự, nhưng vì bảo vật tuyệt thế này cũng không cần quan tâm.
Lý Thiên Tường nhìn đại tổng quản, trong lòng lửa giận bốc lên. Không phải chỉ là một gã hoàng đế sao, lại kiêu ngạo như vậy. Nếu như không phải Lý gia có lệnh, ta sớm đã mua nó rồi. Các người chờ đấy, món Huyết Phượng này ta nhất định sẽ lấy về. Lý Thiên Tường từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành gia chủ tương lai của Lý thị thế gia, dục vọng chiếm hữu của hắn cực kỳ mạnh.
Đích xác, với tài lực và võ lực của Lý thị thế gia nhà hắn không cần phải sợ hoàng đế, nhưng vì thế gia lấy việc làm ăn là chính, còn muốn quan hệ tốt một chút với hoàng đế, dĩ hòa vi quý mà.
Mọi người thấy đại tổng quản mang Huyết Phượng đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn, hơn nữa còn phải nói vài lời tôn kính hoàng đế. Thật sự khó chịu, ai bảo hắn là hoàng đế.
Lúc này Trương đại thúc đã đi lên đài cao, những người nhận ra ông ta đều kinh hô:
- Đây không phải là Trương đại sư của Bảo Ngọc Tường sao, không phải Trương đại sư bị Bảo Ngọc Tường truy sát à?
- Bảo Ngọc Tường đó thật là ngu xuẩn mà, không ngờ lại buộc điêu khắc sư ngọc thạch đệ nhất phải bỏ đi. Ai, ta đã rất lâu không nhìn thấy những ngọc khí tốt như Trương đại sư làm.
- Ta từng muốn tìm Trương đại sư giúp ta làm một món ngọc khí, nhưng không có cơ hội.
- Các vị, ngày 6 tháng 1 này tiệm ngọc khí Long Đằng của chúng ta sẽ khai trương, bản thân ta cùng với một số bạn đồng nghiệp trước đây sẽ là điêu khắc sư ngọc thạch ở đó. Đến khi tiệm ngọc khí Long Đằng khai trương, sẽ đưa một món ngọc khí trong truyền thuyết ra mắt với mọi người, để mọi người tham quan một ngày. Ngọc khí trong truyền thuyết này là gì đây?
Trương đại thúc đứng trên đài cao nói với mọi người, nói đến đó liền dừng lại, nhìn những người bên dưới.
Mọi người mới nhớ lại, lúc đầu gã tổng quản kia từng nói có một món ngọc khí còn quý giá hơn Huyết Phượng sẽ xuất hiện trong lễ khai trương của cửa tiệm, rốt cuộc là thứ gì đây. Còn quý giá hơn Huyết Phượng, lại là bảo vật trong truyền thuyết, rốt cuộc là gì? Tin tức này do long đầu trong nghề điêu khắc sư ngọc thạch nói ra, khẳng định là thật rồi. Rốt cuộc là thứ gì? Ngọc khí trong truyền thuyết?
Mọi người đều khổ não suy nghĩ, cũng không nghĩ ra là thứ gì. Mọi người căn bản đều không dám nghĩ đến vô hạ bích ngọc trong truyền thuyết, bởi vì trong lòng từ lâu đã cho rằng không có khả năng.
Trương đại thúc nhìn dáng vẻ mọi người khổ não suy nghĩ, cười cười, lớn tiếng nói:
- Vậy để ta nói với mọi người, món bảo vật này chính là do vô hạ bích ngọc chế tạo nên, Long Đằng. Lão phu may mắn có thể tự mình điêu khắc vô hạ bích ngọc thành Long Đằng, nó do vô hạ bích ngọc điêu khắc nên, đúng, là vô hạ, không có một chút tì vết nào.
Mọi người đều kinh ngạc ngẩn người, thần sắc ngây ngốc, không thể thốt nên lời. Ngay cả Lý Thiên Tường mắt cao đến đỉnh cũng kinh ngạc, là gì chứ, vô hạ ngọc thạch trong truyền thuyết. Cố nuốt nước miếng, Lý Thiên Tường lúc này mới phản ứng lại, lòng chiếm hữu mãnh liệt khiến trong lòng hắn thầm quyết định, nhất định phải chiếm được bảo vật tuyệt thế này, nhất định, giá nào cũng không tiếc.
Mọi người mới dần dần từ kinh ngạc khôi phục lại. Câu này nếu là người khác nói ra, mọi người nhất định sẽ cho là kẻ điên. Nhưng người nói lại là điêu khắc sư ngọc thạch đệ nhất, lời nói ra làm sao có thể giả được.
- Mọi người, hãy nhớ ngày 6 tháng 1 này là ngày tiệm ngọc khí Long Đằng khai trương, đến lúc đó chúng ta rất hoan nghênh mọi người đến tham quan.
Trương đại thúc và Vương ca nhìn nhau cười, cùng bước xuống đài.
Những người dưới đài và khách trong phòng khách quý đều ghi nhớ một ngày “6 tháng 1”.
Nhìn Trương đại thúc và Vương ca cùng tiến vào phòng khách quý, ta mỉm cười. Đúng thế, bước đầu tiên của ta đã thành công. Trương đại thúc và Vương ca cũng cười, mọi người trong phòng đều cười…
Chúng ta cùng đi trên đường về trang viên, đại đồ đệ của ta không ngừng lảm nhảm:
- Phách Mại Hành này thật quá xấu xa, không ngờ thu đến một thành lợi nhuận. May mắn còn có hạn mức mười vạn, nếu không sẽ lấy thêm của chúng ta hai mươi vạn lượng bạc. Dù như thế, cũng đã lấy của chúng ta mười vạn lượng. Quá xấu, quá xấu…
Đại đồ đệ của ta không để ý người của Phách Mại Hành hộ tống chúng ta về nhà đang ở đây, không ngừng chỉ trích Phách Mại Hành. Bọn hộ vệ đó chỉ có thể làm như không nghe thấy.
Linh giác của ta rõ ràng cảm thấy, ở phía sau có ít nhất ba đám người đi theo chúng ta, nhưng còn chưa ra tay. Xem ra bọn họ không muốn mâu thuẫn với Phách Mại Hành, muốn chờ sau khi chúng ta về nhà rồi mới đến cướp đoạt. Được, nếu các ngươi dám đến trang viên của ta cướp đoạt hai trăm chín mươi vạn lượng ngân phiếu. Ta cười nhạt, ta sẽ khiến bọn tham lam các ngươi biết thế nào là hối hận.
Ta rảo bước đến căn cứ địa đầu tiên của ta, Tinh Phong trang viên. Phía sau mấy bóng đen thoáng qua rồi biến mất. Lúc này trời đã tối đen, hôm nay không có ánh trăng, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo của binh khí thỉnh thoảng lóe lên.
Chú thích:
Mặc dù trong lịch sử thật sự chỉ có Thanh triều mới có ngân phiếu, nhưng đây là thế giới hư cấu, hơn nữa cũng không giống lịch sử, mặc dù có Đường Tống Nguyên Minh, nhưng Tống thị là do Lưu Bang và Hạng Vũ tranh đoạt thiên hạ, Lưu Bang thành lập nhà Tống. Vì tình tiết đòi hỏi, hi vọng đừng lấy làm lạ.