Chương 40: Đại Diện Duy Nhất
Nguyên một ngày hôm nay Lý Hạo không làm gì cả, chỉ tập trung quan sát, đặt câu hỏi và lắng nghe.
Ngoại trừ buổi sáng nhìn thấy Lưu Long một lần, thời gian còn lại đều không thấy người, có lẽ ông ấy đang bận rộn chuyện gì đó.
Mà đội chấp pháp cũng không đưa ra lệnh thuyên chuyển cho Lý Hạo.
Có thể là bọn họ lo lắng bứt dây động rừng, cho nên thủ tục điều động vẫn không vội làm. Ngoại trừ các thành viên của đội săn quỷ thì cũng chỉ có Vương Kiệt ở phòng Cơ Yếu là biết tình hình.
. . .
Sáu giờ chiều.
Đã đến giờ tan sở.
Lý Hạo thu dọn đồ đạc, vẫn mang theo thanh súng lục bên người, mặc dù Liễu Diễm cho hắn chọn một số vũ khí nhưng hiện tại Lý Hạo không chọn, vũ khí càng mạnh càng không tiện mang theo.
Có điều Lý Hạo lại lấy một quả lựu đạn, cái này không quá lớn, giấu được trong túi, điều kiện tiên quyết là nó đừng phát nổ.
Loading...
Liếc nhìn bầu trời trong xanh.
Chắc đêm nay trời sẽ không mưa.
"Tiểu đội săn quỷ..."
Lý Hạo lên xe đạp, nhìn thoáng qua Tuần Kiểm Ti rồi lại liếc mắt sang tòa nhà chấp pháp phía xa, tựa hồ có thể cảm giác được có một hoặc nhiều đôi mắt đang quan sát hắn.
Lưu Long?
Bây giờ, những người này đang nhìn chằm chằm vào mình, kế hoạch mồi nhử đã thực sự bắt đầu rồi sao?
"Người đàn ông Lưu Long ấy… Ta không thể không tin nhưng cũng không nên tin tưởng hoàn toàn!"
Lý Hạo có tiêu chuẩn phán đoán của riêng mình, hắn và Lưu Long không quen biết nhau, hai người cũng không phải vừa gặp đã thân, nếu Lưu Long là bên chính nghĩa thì chưa chắc ông ta đã có ý hại hắn, bất quá nếu hắn thực sự bị giết bởi huyết ảnh thì cũng chẳng thay đổi được gì!
Hi sinh một mình hắn để ông ta giết chết một vị Siêu Năng Giả, có lẽ Lưu Long còn chẳng thèm chớp mắt đã đưa ra quyết định.
Ngay cả lão sư cũng không nói được gì!
Nếu Lưu Long không tự tay giết mình, lão sư cũng không làm gì được.
Lý Hạo thầm đánh giá, Lưu Long không hỏi về thanh kiếm có lẽ cũng có liên quan đến lão sư. Xem ra ít nhiều gì thì vị trí đội trưởng đội chấp pháp cũng là một sự ràng buộc đối với Lưu Long.
Dù sao thì ông ta cũng không phải kẻ đứng về phía tà đạo.
Ông ta đến từ Tuần Kiểm Ti, bị Tuần Dạ Nhân nhìn chằm chằm sau lưng.
"Cho dù lão sư không làm gì, trên thực tế chỉ cần ông ấy còn ở đó thì đã là chỗ dựa lớn nhất của mình."
Trong lòng Lý Hạo biết rõ nếu như không có vị đại phật Viên Thạc thì Lưu Long nhất định sẽ can thiệp, cho dù không giết hắn thì cũng sẽ nhắc đến thanh đao, thậm chí có thể còn bắt hắn giao nộp trên danh nghĩa làm vật chứng.
Nhưng bây giờ đối phương lại đang án binh bất động, rõ ràng là đang dò xét Viên Thạc.
"Vẫn là bản thân ta quá yếu!"
m thanh "kẽo kẹt" vang lên.
Lý Hạo lên xe đạp, không biết phía huyết ảnh có đang nhìn chằm chằm hay đám người Lưu Long có đang theo dõi hắn hay không. Bọn họ đều là cao thủ, một khi đã cố ý ẩn mình thì hắn rất khó phát hiện được.
"Chỉ có cách mau chóng khiến bản thân mạnh lên mà thôi!"
Lý Hạo nói thầm, cho dù là Liễu Diễm cực kỳ nhiệt tình với hắn thì Lý Hạo cũng không dám tin rằng khi gặp nguy hiểm, người nọ sẽ cứu mình.
"Hi vọng trước khi đối phương động thủ thì ta đã mạnh lên hơn một chút!"
Lúc trước Lý Hạo không dám uống quá nhiều nước ngâm kiếm, một mặt là vì tiêu hóa khá chậm, mặt khác là lo sẽ hao tổn hết năng lượng bí ẩn có trong mặt dây chuyền bạch ngọc.
Nhưng bây giờ Lý Hạo đã thay đổi suy nghĩ, nếu hắn chết đi thì dù ngọc kiếm có nhiều năng lượng thần bí hơn nữa cũng vô dụng.
Vì vậy, phải ngâm thật nhiều và uống thật nhiều thôi!
Không chỉ vậy, thậm chí Lý Hạo còn cân nhắc xem có nên phá hủy ngọc kiếm để phóng xuất ra càng nhiều sức mạnh thần bí hay không, dù sao đến lúc này hắn đã không còn quan tâm đó có phải là vật gia truyền hay không nữa rồi.
Nếu ngọc kiếm không có tác dụng, chẳng phải hắn vẫn còn thạch đao sao?
. . .
Xe đạp chầm chậm chuyển động.
Lý Hạo không thèm nhìn nữa, hắn mặc kệ.
Rất nhanh hắn đã về đến chung cư Khải Minh.
Căn hộ 302, tòa nhà số 6.
Còn chưa vào cửa thì Hắc Báo đã nhanh chóng từ trong góc vọt ra, giống như một cái bóng, tốc độ của nó đã nhanh hơn trước.
"Gâu!"
Hắc Báo vẫy đuôi, như thể muốn báo cáo rằng hôm nay mọi thứ đều an toàn, sau khi Lý Hạo rời đi thì không có ai lai vãng đến gần nhà hắn để dò xét.
Lý Hạo liếc nhìn Hắc Báo có vẻ lớn hơn ngày hôm qua một chút, khẽ vỗ đầu nó.
Đẩy cửa vào nhà.
Lý Hạo bật đèn, rèm cửa vẫn kéo chặt.
Hắn ngồi xuống ghế sô pha, suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong hai ngày qua.
Mọi thứ đến quá nhanh, nhất thời khiến hắn không kịp tiêu hóa, không thể phân tích rõ ràng các manh mối khác nhau.
"Tiểu đội săn quỷ, nhóm người huyết ảnh, Tuần Dạ Nhân, tám đại gia tộc..."
"Có lẽ ta chính là đại diện sống sót duy nhất của tám đại gia tộc!"
"Mục tiêu của huyết ảnh là ta, còn mục tiêu của đội săn quỷ là huyết ảnh thuộc phe Siêu Năng Giả. Tuần Dạ Nhân có rất nhiều việc quấn thân nên chưa chắc đã có mặt ở Ngân Thành, bất quá phía lão sư sắp xuất hành rồi, hẳn là đối phương đã phái ai đó đến đây!"
"Huyết ảnh và những kẻ giật dây mà ta gặp đêm qua là toàn bộ nhân thủ phe huyết ảnh hay chỉ là một trong số chúng?"
Có bao nhiêu Siêu Năng Giả?
Lý Hạo không biết!
Tuy nhiên Lý Hạo đoán rằng số lượng sẽ nhiều hơn, người đêm qua có lẽ chỉ là một tên bám đuôi, không phải toàn bộ nhân thủ của tổ chức huyết ảnh.
"Lưu Long đã tính đến chuyện này chưa? Nếu không chỉ có một Siêu Năng Giả mà là hai, thậm chí là ba, bốn,.. hoặc nhiều hơn nữa, vậy thì đội săn quỷ có thể đối phó được không?"
Lý Hạo gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, mặc dù đội săn quỷ đã giúp đỡ hắn một chút nhưng vẫn không thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn.
Trăm ngàn mối nguy phải lo!
Tại thời điểm này, không ai có thể giúp đỡ hắn.
Lý Hạo cứ thế ngồi lặng im cân nhắc rất lâu, cuối cùng đành phải lấy máy truyền tin ra. Hắn thật sự cần sự giúp đỡ của lão sư, không nhất thiết là sự trợ giúp thực tế, cho dù chỉ là một chút an ủi cũng đã rất tốt rồi.
. . .
Ngân Thành Cổ Viện.
Viên Thạc đang thực hành một bộ quyền pháp cực kỳ xấu xí trong sân, nói là quyền pháp cũng không chính xác, mà trông giống một con gà mái đang đập cánh thì đúng hơn.
Có điều đây không phải là gà quyền, mà là phi điểu chi thuật, một trong ngũ cầm thuật.
Hổ, hươu, gấu, vượn, chim. Viên thuật uyển chuyển chuyên dùng để chạy trốn, phi điểu thuật thì nhẹ nhàng hơn, bất quá còn giỏi tẩu thoát hơn cả viên thuật. Tất nhiên, trên thực tế, mỗi nhánh cầm thuật đều là một kỹ năng giết người!
Dù là viên thuật hay điểu thuật thì đều là kỹ pháp có khả năng lấy mạng đối thủ.
Chỉ là Lý Hạo không nghiên cứu kỹ càng những thứ này, hắn vẫn luôn xem vượn thuật như thuật chạy trốn mà luyện.
Vù!
Động tác của Viên Thạc hết sức chậm rãi, dường như không dùng chút sức nào để đấm ra một quyền, giống như một con gà đang bay nhảy, không có cảm giác thẩm mỹ, tuy nhiên trong sân lại xuất hiện từng luồng bạo khí.
Phá Bách võ sư!
Từng là một trong những nhân vật đỉnh cao trong lĩnh vực võ thuật.
Chỉ là bây giờ ông đã già đi, thể lực suy giảm, cộng với sự xuất hiện của các Siêu Năng Giả và sự phổ biến của vũ khí nóng nên thế hệ này đã rút lui khỏi giang hồ. Trong mắt người ngoài, ông chỉ là một văn nhân thuần túy, một nhà nghiên cứu văn minh cổ đại đỉnh cấp mà thôi.