Chương 13: Ngũ Cầm Tân Thư (2)
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hắc Báo, Lý Hạo nhanh chóng di chuyển.
Bàn ghế, sô pha, bàn cà phê, vách tường... đều trở thành điểm mượn sức của Lý Hạo, khắp phòng chỉ thấy bóng dáng Lý Hạo không ngừng đổ mồ hôi.
"Hai lần rồi!"
Lần thứ hai quay trở lại điểm ban đầu, hô hấp của Lý Hạo có chút không ổn nhưng hắn cảm thấy mình vẫn còn khí lực, trong mắt chợt hiện lên một tia vui sướng.
Hắn không rõ những lợi ích của năng lượng ánh sao bí ẩn, nhưng ít nhất bây giờ Lý Hạo cảm thụ có vẻ thứ này có tác dụng tăng cường sức mạnh thể chất, khiến cơ thể hắn nhẹ nhàng và dẻo dai hơn.
Trước đây khi vào vai một con vượn, Lý Hạo luôn cảm thấy không thoải mái, thân thể quá nặng nề, mỗi lần nhảy, mỗi lần mượn lực đều rất mất sức và rất mệt.
Nhưng hôm nay nó lại dễ dàng hơn một chút.
"Có lẽ mình còn có thể làm tiếp một lần nữa!"
Lúc này Lý Hạo mới có thời gian nhìn xuống bụng mình, ánh sao có thể nhìn thấy bằng mắt thường dường như đã tiêu tán đi rất nhiều, nhưng trên bề mặt da của Lý Hạo lại xuất hiện một ánh sao mờ ảo.
Loading...
Đương nhiên, loại ánh sao ấy cũng sẽ sớm tiêu tán, nhưng Lý Hạo vẫn cảm nhận được hắn đã hấp thu rất nhiều năng lượng từ nó.
Trong lòng Lý Hạo khẽ động.
Sức mạnh thần bí chính xác là gì?
Vì sao người của Tuần Dạ Nhân lại đều là cao thủ? Họ có khả năng gì đặc biệt ư?
Hắn không rõ Tuần Dạ Nhân chỉ đơn thuần là có thân thủ tốt, hay bọn họ cũng giống như huyết ảnh, sở hữu một số năng lực đặc thù mà người khác không thể nhìn thấy, chẳng hạn như tùy tiện phóng ra lửa đốt cháy cơ thể kẻ đối diện?
Nếu thuần túy chỉ giỏi về kỹ năng thì Lý Hạo cho rằng mình không cần nhờ đến Tuần Dạ Nhân, có lẽ chỉ cần uống nước như này và không ngừng luyện tập thì kỹ năng của hắn sẽ càng ngày càng được cải thiện.
“Tiếp tục!"
Lý Hạo không bận tâm suy nghĩ nữa, trong lòng hắn bây giờ đang vô cùng hưng phấn.
Mặc dù đã rất mệt, cũng đã tập hai lần rồi nhưng hắn vẫn cảm thấy mình có thể tiếp tục bám trụ được, mấu chốt là hắn vẫn chưa uống hết nước ngâm ngọc kiếm.
Sau khi uống thêm một ngụm lớn nước trong tô, Lý Hạo lại lần nữa tung người nhảy lên.
. . .
"Lầu trên lại lên cơn rồi!"
Cùng lúc đó, hàng xóm tầng hai mắng một câu, trước đây Lý Hạo rất thích tập luyện ở nhà nhưng không kéo dài được lâu, thường chỉ mất vài phút là xong.
Hôm nay thì ngược lại, có phải đập đá rồi không?
Đã nửa tiếng rồi mà trên lầu vẫn có động tĩnh.
Cách âm của tòa nhà cũ nát này đương nhiên không tốt, nếu không phải tên tiểu tử kia bây giờ đang là tuần kiểm, bà dì ở tầng hai đã sớm xông lên mắng chết hắn.
. . .
"Ầm!"
Qua vài lần đổi phiên, nghỉ một lúc, uống một ngụm nước rồi Lý Hạo lại tiếp tục tập.
Lần này Lý Hạo không dừng lại sau khi hoàn thành hai lần chuyển vòng như trước.
Cho đến khi uống hết nước trong tô, Lý Hạo giống như cái bao cát, nặng nề đập xuống đất, trong phút chốc cảm thấy ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có.
"Hộc hộc!"
Há miệng thở hổn hển, có điều rất nhanh sau đó Lý Hạo liền ngậm miệng lại, bắt đầu điều chỉnh hơi thở theo phương pháp của “Ngũ Cầm Tân Thư”.
Mới vừa luyện tập xong, há miệng mở lớn hít thở cũng không tốt.
Trong “Ngũ Cầm Tân Thư” có ghi rằng lúc này phải điều chỉnh nhịp thở từ từ, nếu không sẽ lãng phí đi phân nửa hiệu quả bài tập trước đó.
"Phù..."
Lý Hạo điều chỉnh một hồi, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Chín lần!
Đương nhiên, không phải chín lần liên tiếp, có lần tạm dừng giữa chừng, năm lần mà lão sư nói, đó là tình huống liên tục không ngừng, Lý Hạo vẫn chưa thể phá được kỷ lục của lão sư.
Nhưng hôm nay Lý Hạo cũng đã làm được ba lần liên tục kéo dài 9 phút!
Hơn nữa sau đó, hắn vẫn còn đủ năng lượng để tiếp tục tập, điều đó thật kinh khủng.
"Nước này... chính là nước thần!"
Lý Hạo nghĩ đến đây liền rùng mình một cái, chẳng lẽ Tuần Dạ Nhân hay huyết ảnh cũng dùng phương pháp tương tự để cường hóa thân thể?
Bản thân hắn mới là lần đầu tiên uống nó, lần đầu tiên tiếp xúc mà đã cảm thấy hiệu quả tốt hơn những gì có thể tưởng tượng, thể lực cũng dồi dào hơn trước rất nhiều.
Nếu những kẻ kia kiên trì luyện tập, dù không thể phóng ra lửa hay sở hữu những siêu năng lực thì cũng sẽ vô cùng đáng sợ, không phải sao?
"Có lẽ ta đã đánh giá thấp đám người Tuần Dạ Nhân rồi. Nếu bọn họ ngày ngày rèn luyện như vậy, khoan bàn tới chuyện có siêu năng lực hay không, chỉ tính riêng sức mạnh cơ thể thuần túy thì liệu khẩu súng nòng xoáy cấp 3 của ta có thể tổn thương được họ không?"
Gần như không thể!
Phạm vi hiệu quả của nó chỉ tầm 50 mét, đối phương mà ở ngoài cự ly 50 mét thì Lý Hạo không có niềm tin bắn trúng.
Mà dù có ở trong vòng 50 mét, Lý Hạo cảm thấy mình còn chưa kịp nổ súng thì ắt hẳn đã bị đối thủ áp sát bẻ gãy cổ rồi cũng không chừng.
Nếu có cả siêu năng lực, chẳng hạn như phóng ra lửa từ hư không, thì hiển nhiên hắn không thể làm tổn thương dù chỉ là cái móng tay của chúng.
"Súng ống... có lẽ vô dụng!"
Lý Hạo càng nghĩ lại càng cảm thấy rét lạnh, xem ra vũ khí trong tay không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến huyết ảnh.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nhìn ngọc kiếm dưới đáy bát, cầm lấy siết chặt trong tay, đáy mắt tràn đầy khát vọng cùng chờ mong, “Có giới hạn số lần ngâm nước mỗi ngày không? Chẳng lẽ mỗi lần ngâm nước đều có thể tạo ra thứ nước huyền bí ban nãy?"
Nếu ngâm không giới hạn lại còn miễn phí, có nghĩa là Lý Hạo có thể uống mỗi ngày, muốn bao nhiêu được bấy nhiêu!
Chỉ sợ thứ này có giới hạn và sức mạnh của ánh sao huyền bí cũng không phải là vô tận.
Lý Hạo vốn định nghiên cứu thêm, nhưng liếc nhìn đồng hồ treo tường trên tường thì hắn liền từ bỏ, hôm nay thì thôi đi, đã 8 giờ rồi.
Hắn phải ra ngoài một chuyến!
Đến nhà Trương Viễn xem xét.
Nếu không đi bây giờ thì có thể sắp tới sẽ không còn cơ hội và thời gian để tìm kiếm nữa, hiện tại hắn tin chắc mình đang bị theo dõi, cho nên nhất định hắn phải tranh thủ khi bọn họ còn chưa kịp bám theo mình gắt gao mà tìm thử coi thạch đao còn ở nhà của Trương Viễn hay không.
"Tinh Không Kiếm có năng lực này, vậy... đao Trương gia thì sao?"
Lý Hạo mơ hồ có cảm giác mục tiêu của huyết ảnh có lẽ là năng lượng thần bí bên trong số bảo vật gia truyền của 8 gia tộc.
"Kiếm Lý gia, đao Trương gia... nếu mục tiêu của đối phương là những thứ này thì chưa chắc đao Trương gia đã còn ở nhà Trương Viễn, nhưng kệ, cứ tới đó xem sao đã."
Lý Hạo thầm nghĩ, thật sự rất khó nói.
Huyết ảnh đã tìm thấy đao Trương gia chưa?
Đó chỉ là một hòn đá thoạt nhìn rất tầm thường, ném xuống đất thì sẽ trông hệt như vô vàn hòn đá khác.
Trương gia có vẻ cũng không quan tâm lắm, hắn chưa bao giờ nghe y nhắc về nó kể từ khi y bị đánh lúc còn nhỏ, về sau cha mẹ Trương Viễn lại qua đời, nói không chừng Trương Viễn đã ném nó đi đâu đó rồi cũng nên.
Bản thân Trương Viễn không quan tâm, liệu huyết ảnh hay thế lực đằng sau có thể tìm ra được không?
"Nhưng nếu bọn họ vẫn chưa tìm thấy thì khẳng định là Trương gia đang bị theo dõi!"
Trái tim Lý Hạo khẽ run lên, tính ra thì việc đến Trương gia lúc bấy giờ có lẽ sẽ khá nguy hiểm.
Đi hay không đi?
Ngay sau đó, Lý Hạo đã đưa ra quyết định, phải đi, tất nhiên phải áp dụng các biện pháp an toàn.
Hắn đã có kế hoạch rồi, dù có đi cũng phải đảm bảo an toàn.
Nếu có thể tìm thấy đao Trương gia, điều đó sẽ tốt hơn.
Nhỡ đâu ngọc kiếm có giới hạn số lần, sau vài đợt ngâm nước sẽ không còn phát huy tác dụng nữa, như vậy nếu sở hữu được thạch đao thì Lý Hạo sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Lý Hạo cấp tốc đứng dậy, đi vào phòng trong tắm rửa sạch sẽ.
Một lúc sau, Lý Hạo bước ra khỏi phòng tắm.
Mặc quần áo tử tế, đeo kiếm ngọc lên cổ rồi cẩn thận cất súng lục vào trong người.
Vừa định đi ra ngoài thì chợt nhìn thấy Hắc Báo đang nằm trên mặt đất, hắn thoáng do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: "Đi, đi cùng ta, ngươi có cái mũi rất thính, giúp ta canh chừng một chút!"
Hôm nay Hắc Báo cũng uống nước thần, tính ra cũng có điểm tốt.
Hắc Báo rất nhạy, nếu ai đó theo dõi hắn mà hắn không thấy, nói không chừng Hắc Báo lại có thể nhận ra.
"Gâu!"
Hắc Báo vẫy đuôi đứng dậy.
Lý Hạo mỉm cười, sờ đầu con chó, khẽ thì thầm: "Đừng sủa, chó cắn thì thường không sủa! Xem ra ngươi đã trở nên thông minh hơn, có thể hiểu ý ta. Nếu phát hiện có người đi theo ta thì ngươi tuyệt đối đừng sủa lên, cứ âm thầm cắn ống quần của ta, ta sẽ hiểu! Được không?"
Hắc Báo gật gật.
Lại nhào tới cắn ống quần của Lý Hạo mấy cái như đang biểu diễn, Lý Hạo bị nó chọc cho phì cười.
Chó ngoan!
So với mấy con chó được huấn luyện chuyên nghiệp ở Tuần Kiểm Ti thì Hắc Báo còn thông minh hơn, lợi hại hơn.
Hy vọng Hắc Báo có thể mang lại một số trợ giúp cho mình.
Hắn vừa vuốt ve đầu con chó nhỏ, vừa âm thầm ngẫm nghĩ về kế hoạch tới nhà Trương Viễn, hắn nên làm gì ở đó, nếu lại phát hiện có người theo dõi mình thì nên phản ứng như thế nào.
Sau khi xác nhận một lượt kế hoạch xong, Lý Hạo mới hạ quyết tâm, đứng dậy đưa Hắc Báo ra khỏi nhà.
Đi thôi, đến nhà Trương Viễn!