"Tên biến thái, đừng cười nữa, khó nghe chết đi được!" Tuyết Du Du kêu lên: "Mau cút ra đây cho bổn tiểu thư, để bà cô giáo huấn ngươi một trận nên thân!"
Tiếng cười bất ngờ ngừng lại, sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi lập tức lại truyền đến một loại thanh âm khác, vừa nhè nhẹ thở gấp, vừa tràn ngập rên rỉ dụ hoặc, khiến người ta nghe thấy mà tim đập thình thịch.
"Phì, tên biến thái kia, thật không biết xấu hổ!" Tuyết Du Du đỏ bừng cả mặt, mắng một câu.
"Hi hi hi hi" Tràng cười duyên dáng lại truyền tới, tiếp đó vang đến giọng nói yêu mị của Bách Lý Hồ: "Tiểu muội muội, tỷ tỷ ta chỉ muốn ngươi nghe thấy thanh âm của chính mình lát nữa thôi, có điều, ta tin rằng lát nữa thanh âm của ngươi nhất định càng dễ nghe hơn so với thế này." Y nói xong lại cất lên một trận cười duyên.
Trong thạch ốc đột nhiên có động tĩnh, giữa thạch ốc bất ngờ nhô lên một thứ gì đó, Hoa Nhược Hư thoáng kinh hãi kéo Tuyết Du Du lùi về phía sau, lại kinh dị phát hiện ra đó là một khối giường đá rất lớn, mà trên giường còn có một cặp gối đầu thêu uyên ương, áo ngủ bằng gấm, màn che, tất cả mọi thứ “cần thiết” đều có đủ.
Hoa Nhược Hư kích động tới gần bên giường, tra xét cẩn thận, đáng tiếc lại không phát hiện ra bất cứ nơi nào có khả năng là cơ quan.
"Hoa gia đệ đệ ơi, không cần tìm kiếm nữa, ngươi tìm không thấy lối thoát đâu. Đệ đệ ngươi cũng thực là tuấn tú, đáng tiếc phải chết ngay lập tức rồi, có điều trước lúc chết, tỷ tỷ nhất định sẽ để ngươi nếm thử tư vị mĩ diệu mà cho tới tận bây giờ ngươi chưa từng nếm qua, bảo đảm sẽ khiến ngươi sướng đến chết lên chết xuống, có chết đi cũng không hối tiếc!" Thanh âm Bách Lý Hồ lại vang lên.
"Bách Lý Hồ, ngươi thân là cao thủ Địa Bảng, lại chỉ biết trốn trong bóng tối, chẳng lẽ không cảm thấy nhục nhã à?" Hoa Nhược Hư lạnh giọng nói.
"Ôi, đệ đệ tốt của ta, ngươi sao lại ngây thơ như vậy? Tỷ tỷ ta luôn luôn là như thế này rồi, chẳng lẽ không ai nói với ngươi à?" Bách Lý Hồ yêu kiều nói: "Có điều ngươi đừng vội, tỷ tỷ sẽ gặp mặt ngươi ngay thôi, đợi lát nữa tỷ tỷ còn có thể hầu hạ ngươi thật tốt nữa kìa." Thanh âm Bách Lý Hồ mềm mỏng mà chậm rãi, có điều lọt vào trong tai Hoa Nhược Hư lại khiến hắn có cảm giác nổi da gà.
"Bách Lý Hồ, ngươi rút cuộc đang chơi trò gì vậy?" Hoa Nhược Hư trầm giọng nói, trong lòng chung quy cảm thấy cực kỳ bất ổn, nhưng lại không biết loại cảm giác này đến từ đâu.
Loading...
"Hảo đệ đệ, không cần vội, ngươi từ từ rồi sẽ biết." Thanh âm của Bách lý Hồ kéo dài ra.
"Ắt xì" Tuyết Du Du tự dưng hắt xì hơi một cái : "Cái gì mà thơm quá vậy?"
Một mùi hương thơm phức ngọt ngào nháy mắt đã tràn ngập cả căn thạch ốc, nơi phát ra mùi hương không ngờ lại chính là khối giường đá kia, mùi hương càng ngày càng đậm, Hoa Nhược Hư tự đáy lòng bắt đầu dâng lên một loại cảm giác khô nóng khó hiểu, dục vọng nguyên thủy bắt đầu nảy sinh, dần dần lan tràn.
"Lần này có thể phát tài rồi, đệ đệ tuấn tú như vậy, còn có muội muội xinh đẹp thế kia, đã lâu không chơi qua trò chơi này rồi, hảo đệ đệ, tiểu muội muội, các ngươi không cần vội đâu, tỷ tỷ lập tức sẽ tới thương yêu các ngươi mà." Bách Lý Hồ ha ha cười vang.
Linh đài Hoa nhược Hư lóe lên một tia thanh tỉnh, hắn đã biết Bách Lý Hồ muốn chơi trò gì, đáng tiếc bây giờ lại không có biện pháp giải quyết. Hắn nhìn sang Tuyết Du Du, phát hiện nàng đang cực lực nhẫn nại, mặt phấn ửng hồng, kiều diễm vô bì, khiến hắn nhất thời đã suýt nhào tới.
Hoa Nhược Hư nắm chặt lấy Tình Kiếm, tay miết lên mũi kiếm, cơn đau đớn làm hắn tỉnh ra không ít. Trên thân Tình Kiếm chầm chậm truyền tới một luồng khí mát lạnh, dục hỏa trong lòng hắn tựa hồ có chút cải thiện, chí ít tạm thời đã bị áp chế, không còn trở nên sôi sục. Hoa Nhược Hư khẽ mừng thầm, Tình Kiếm dường như đang phát huy công hiệu kỳ diệu của nó.
"Ưm!" một tiếng, một thân thể mềm mại thơm ngát đã nhào vào lòng hắn, Tuyết Du Du tựa hồ đã vô pháp kháng cự lại công dụng của hương thơm kia, rốt cuộc cũng không nhịn được niềm yêu thương nhung nhớ ấp ủ bấy lâu.
"Hoa đại ca, ta sắp không xong rồi, ta... chúng ta không thể để cho tên biến thái kia đắc ý, chúng ta sẽ giả bộ như đã phát tác, dụ hắn đến gần, sau đó giết chết hắn!" Tuyết Du Du ôm chặt lấy cổ hắn, ghé sát tai thì thầm.
"Vậy ta phải làm như thế nào?" Hoa Nhược Hư có chút ngẩn ngơ, hắn không ngờ rằng Tuyết Du Du vẫn còn tỉnh táo, mới rồi hắn những tưởng nàng đã phát tác rồi chứ, trong lòng chính thực đang rất lo lắng.
"Huynh….. huynh không phải đã thành thân rồi sao? Huynh đối với nương tử của mình thế nào thì đối với ta thế đó….." Tuyết Du Du sẵng giọng.
Hoa Nhược Hư không nhìn được sắc mặt của nàng nhưng có thể tưởng tượng ra mặt nàng lúc này nhất định rất đỏ.
"Nhanh lên đi, chẳng lẽ huynh thực sự muốn chết khó coi như vậy sao?" Tuyết Du Du thúc giục nói. Hơi thở của nàng đã trở nên dồn dập, Hoa Nhược Hư biết rằng không thể do dự nữa, bèn dứt lòng đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tay kia khẩn trương nắm chặt Tình Kiếm, đầu cúi khẽ hôn lên đôi môi anh đào xin xắn của nàng.
Thân thể mềm mại của Tuyết Du Du rõ ràng có chút run rẩy, bất quá lập tức nhiệt liệt đáp lại, thoạt nhìn thật đúng là bộ dạng đã bị mị độc phát tác. Hoa Nhược Hư mặc dù được Tình Kiếm truyền tới tia tia lương khí, nhưng vẫn khó mà kìm giữ bản thân, động tác bắt đầu trở nên phóng túng.
Ngoại y của Tuyết Du Du đã bị tuột ra, lộ xuất một mảng da thịt nõn nà như sương như tuyết, hơi thở Hoa Nhược Hư có chút hổn hển, bàn tay hoạt động đã tiến nhập vào nội y của nàng.
Đột nhiên cảm thấy môi tê rần, hắn buột phải nới lỏng miệng ra, bên tai truyền tới thanh âm của Tuyết Du Du: "Y tới rồi, giả như không biết gì, chuẩn bị động thủ, không được lưu lại đường sống!"
Hoa Nhược Hư nội tâm dâng lên một trận xấu hổ, mới rồi hắn diễn trò hoàn toàn đều là không kìm hãm được, hắn khẽ hít vào một hơi, nhẹ nhàng hôn lên má phấn của Tuyết Du Du, đem công lực đề thăng lên cực hạn, cửa đá đã hoàn toàn mở ra, một bóng nhân ảnh vô thanh vô tức ập đến.
"Giết!" Thanh âm của Tuyết Du Du vang lên trong tai hắn, hắn ôm lấy Tuyết Du Du xoay mạnh về phía cửa. Tuyết Du Du thả người, từ trong lòng hắn nhảy ra ngoài, chưởng ảnh ngợp trời vỗ về phía Bách Lý Hồ, ngọc thủ nhỏ bé tựa như có ở khắp nơi, công kích vào những chỗ yếu hại quanh thân Bách Lý Hồ.
"Tên biến thái kia, tiếp Du Du thần chưởng của bổn tiểu thư." Trong chưởng phong của Tuyết Du Du ẩn ước mang theo tiếng gió tiếng sấm, có thể thấy công lực của nàng là không thể coi thường.
Cùng lúc đó, Hoa Nhược Hư cũng đã xuất thủ, công lực thu vào phát ngay, Tình Kiếm lóe ra kiếm mang dài hai xích, trong không trung lấp lánh.
Thiên Tinh Nộ trong Thiên Tinh kiếm pháp, kiếm khí hủy thiên diệt địa mang theo nộ khí của hắn cuốn về phía Bách Lý Hồ, hóa thành âm thanh rin rít. Bách Lý Hồ phút chốc không kịp phản ứng, tận khi cận kề nguy hiểm mới cuống quýt lộn người một cái, triệt thoái về phía sau, nhưng rốt cục cũng chậm một bước, y cảm giác lồng ngực nhói đau, đồng thời trên cánh tay cũng truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, y vừa trúng một chưởng lại dính thêm một kiếm.
Bách lý Hồ dù sao cũng là cao thủ Địa Bảng, không kể một thân võ công thâm bất khả trắc, công phu trấn định cũng không phải tầm thường, giờ phút này hắn vẫn không chút bối rối, vận công bức máu, há miệng phun ra một chùm huyết vũ, vẩy về phía Hoa Nhược Hư và Tuyết Du Du, hai người chỉ cảm thấy trước mắt mông lung một mảng hồng sắc, vô pháp tiến về phía trước, đến khi huyết vũ tiêu tan, thạch ốc không ngờ đã đóng lại từ lúc nào.
"Bách Lý Hồ ta tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, không ngờ lại thua bởi tay hai tên tiểu bối." Bách Lý Hồ phẫn hận nói. Nếu Hoa Nhược Hư bây giờ nhìn thấy hắn, sẽ phát hiện hắn hiện tại đã hoàn toàn không có loại thần sắc yêu mị kia, thay vào đó lại là một loại thần sắc dữ tợn.
"Thật tiện nghi cho đôi cẩu nam nữ các ngươi, sắp chết rồi còn có thể cùng nhau ngọt ngào ân ái." Bách Lý Hồ tựa hồ có chút ghen ghét, liếc mắt nhìn thạch ốc, vỗ một chưởng vào vách động, đồng thời đảo người bay ngược ra ngoài. Một trận rung động vang lên ầm ầm, sơn động đã bị một khối đá cực kỳ lớn chặn lại.
Trong thạch ốc, hô hấp của hai người dần dần trở nên dồn dập, Hoa Nhược Hư ép mình quay đầu đi, không dám trực tiếp nhìn Tuyết Du Du, từng tia thanh lương trên thân Tình Kiếm đã vô pháp ngăn chặn dục vọng đang trào dâng trong lòng hắn, hắn không biết bản thân còn có thể chống đỡ bao lâu nữa, chỉ có thể không ngừng tự nói với bản thân: “Không được, không được!"
"Hoa đại ca, huynh tới đây!" Thanh âm mềm mỏng của Tuyết Du Du đột nhiên vang lên phía sau hắn, hắn có chút ngẩn ngơ, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại. Trên gương mặt trong suốt như ngọc của Tuyết Du Du lúc này sắc hồng lưu động, kiều diễm vô bì, dục hỏa tích tụ, đôi đồng tử trong như nước lộ xuất tình ý dào dạt, hai tay nàng nắm chặt lấy vạt áo, nhẫn nại thực vô cùng khổ sở.
"Hoa đại ca, mau tới đây….. tới gần bên cạnh ta, ta có lời muốn nói với huynh!" Ngữ khí của Tuyết Du Du vừa có chút làm nũng lại vừa có chút run rẩy.
"Nhị tiểu thư, ta ... " Hoa nhược Hư cảm thấy cỗ dục hỏa trong người càng lúc càng thịnh, hắn cố gắng khống chế bản thân không được bước qua, chỉ sợ qua rồi sẽ lại bổ nhào lên người nàng.
Tuyết Du Du đứng dậy, thân thể khẽ rung động, bước đi có chút tập tễnh hướng về phía Hoa Nhược Hư đi tới, đúng lúc sắp đến được bên cạnh hắn thì cả người lảo đảo, ngã lên thân thể hắn, đẩy cả hai bổ nhào ra mặt đất.
Nữ thể nhu nhuyễn của nàng lại lần nữa kích thích thần kinh Hoa Nhược Hư, dục hỏa hừng hực trong nháy mắt xông lên xâm chiếm đầu óc hắn, hắn không chút do dự ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, hung hăng hôn tới.
"Không được!" Tuyết Du Du véo mạnh một cái trên đùi hắn, cơn đau đột ngột này đổi lại cho hắn phút giây choàng tỉnh ngắn ngủi.
"Nhị tiểu thư, cô... cô giết ta đi, ta thực sự sắp không khống chế được bản thân nữa rồi." Hoa Nhược Hư thần tình có chút thống khổ, hắn rất muốn rời khỏi thân thể của nàng, nhưng thân thể của bản thân lại hoàn toàn không khống chế được.
"Hoa đại ca, cái này cho huynh!" Tuyết Du Du hai gò má ửng hồng, thân thể càng ngày càng nóng bỏng. Nàng lần từ trong ngực ra một thanh ngọc tiêu, đưa cho Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư có chút khó hiểu tiếp lấy, không rõ Tuyết Du Du vì sao lại cấp cho hắn thanh ngọc tiêu vào lúc này.
"Hoa đại ca, bây giờ thanh ngọc tiêu đã là của huynh rồi, huynh dùng nó làm sính lễ tặng cho ta đi." Thanh âm Tuyết Du Du có chút dồn dập.
Hoa Nhược Hư thoáng chút nao nao, lờ mờ hiểu ra ý tứ của nàng, nhưng hắn lại có chút do dự, không biết có nên làm theo lời nàng hay không.
"Mau đi mà, huynh đem ngọc tiêu tặng cho ta, sau đó nói theo ta, ta nói cái gì thì huynh hãy nói theo y như vậy." Tuyết Du Du thúc giục nói. Việc đã đến nước này, Hoa Nhược Hư cũng biết mình không thể tiếp tục do dự nữa, kỳ thật đầu óc hắn bấy giờ đã vô pháp suy ngẫm vấn đề như bình thường.
Hắn liền đem ngọc tiêu trao cho Tuyết Du Du, sau đó theo sự chỉ thị của Tuyết Du Du, hai người song song quỳ trên mặt đất.
"Hoàng thiên trên cao, thạch ốc làm mai, ngọc tiêu làm lễ, ta - Hoa Nhược Hư phát thệ sẽ chiếu cố Tuyết Du Du cả đời!" Hoa Nhược Hư nói rành mạch từng câu từng chữ.
"Hoa đại ca, Du Du bây giờ thuộc về huynh rồi, huynh phải hết lòng hết dạ thương yêu ta đó!" Tuyết Du Du như dùng hết sức lực nói ra nhũng lời này, một đôi cánh tay nõn nà như ngó sen quấn lấy cổ Hoa Nhược Hư, hai người nhất tề hướng về phía thạch sàn. Sóng tình cuồn cuộn, uyên ương thiết tha.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong thạch ốc rốt cục đã lặng im, chỉ còn lại tiếng hô hấp như có như không.
Không biết đã trải qua bao lâu, trong thạch ốc lại có thanh âm vang lên.
"Nhị tiểu thư .... " Hoa Nhược Hư khẽ gọi, ngữ khí vô cùng áy náy.
"Hoa đại ca, nhớ rõ từ nay về sau phải gọi ta là Du Du." Tuyết Du Du yêu kiều nói.
"Du Du, ta ... " Hoa Nhược Hư muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, nhất thời lại hóa ra nghẹn lời.
"Hoa đại ca, ta biết huynh muốn nói gì rồi, nhưng ta không trách huynh đâu, là tự ta đã nhảy vào cái bẫy của tên bệnh hoạn đó mà." Tuyết Du Du trong ngữ khí không có dáng vẻ thương tâm một chút nào. "Dù sao cũng còn may, Hoa đại ca huynh cũng không tệ lắm, Du Du ở cùng huynh không đến nỗi phải hổ thẹn, bất quá huynh cũng đừng quên những lời huynh nói đó nha."
"Lời ta nói?" Hoa Nhược Hư trong lúc nhất thời còn không nhớ hắn đã nói những câu gì.
"Hoa đại ca, huynh đã nói sẽ chiếu cố Du Du cả đời mà, chẳng lẽ huynh mới đó đã quên rồi sao?" Đôi môi anh đào nhỏ nhắn của Tuyết Du Du cong lên, có chút dáng vẻ bất mãn.
Hoa Nhược Hư nhất thời im bặt, hắn đương nhiên nhớ rõ những lời hắn nói, nhưng mà hắn thực sự có thể chiếu cố nàng cả đời hay không? Hắn thực sự không biết, hắn đã từng muốn lo lắng cho sư tỷ cả đời, hẵn cũng đã từng muốn chăm sóc cho Thanh tỷ cả kiếp, nhưng mà bây giờ hắn lại rời xa các nàng mà hứa hẹn chiếu cố cho một người con gái khác.
Tuyết Du Du thấy hắn không nói gì, tựa hồ có chút bực tức, cái mũi cau lại, xoay người đi không thèm để ý tới hắn nữa.
"Du Du, nàng an tâm, ta sẽ chiếu cố nàng cả đời này." Hoa Nhược Hư đáy lòng âm thầm thở dài một hơi, hắn chậm rãi ôm lấy thân thể mềm mại của nàng. Không thể phủ nhận,Tuyết Du Du là một thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, dù là so sánh với Hoa Ngọc Loan hay Giang Thanh Nguyệt cũng chỉ có hơn chứ không kém, có điều hắn bây giờ vẫn chưa yêu nàng, nhưng sự thật đã thành như thế, hắn đành phải đáp ứng với nàng sẽ tuân thủ lời hứa của chính mình.
"Hoa đại ca, ta biết huynh đối với ta tốt nhất mà." Tuyết Du Du hi hi cười xoay người lại, còn cao hứng hôn hắn một cái, thân thể nhu nhuyễn xích lõa khẽ giãy giụa trong lòng hắn, làm cho Hoa Nhược Hư động tâm không thôi.
"Du Du, chúng ta nên nghĩ biện pháp ra khỏi đây, nơi này không có thức ăn không có nước uống, chỉ sợ không đến vài ngày chúng ta sẽ chết đói mất." Hoa Nhược Hư cảm giác bản thân sắp không khống chế được liền vội đổi chủ đề, muốn chuyển sự chú ý của mình sang hướng khác.
Tuyết Du Du nhu thuận gật gật đầu, rồi lại quấn quýt muốn Hoa Nhược Hư mặc y phục cho nàng, đáng thương cho Hoa Nhược Hư lại chịu thêm một hồi tra tấn.
Hoa Nhược Hư đã xem xét tỉ mỉ từng phân từng tấc của thạch ốc, nhưng vẫn chưa phát hiện ra chút manh mối nào.
"Hoa đại ca, ta nghĩ không cần tìm nữa, cơ quan của căn phòng này khẳng định đều ở bên ngoài, ta thấy chúng ta không bằng cứ từ từ chờ đợi, cha ta nhất định sẽ tìm được chúng ta thôi." Tuyết Du Du cử động có chút bất tiện, vì vậy chỉ ngồi trên giường không bước xuống.
"Chỉ sợ lúc cha nàng tìm thấy chúng ta thì chúng ta đã đói chết ở trong này rồi." Hoa Nhược Hư khẽ thở dài nói.
Địa phương này vốn rất bí mật, bọn họ lại không lưu lại dấu vết gì trên đường, những người kia khi nào mới có thể tìm đến đây cũng thật khó nói.
"Chết đói ở đây cũng được thôi, có điều như thế tiện nghi cho huynh rồi, huynh cũng không cần chiếu cố ta cả đời nữa, chỉ phải chiếu cố ta mấy ngày là được rồi." Tuyết Du Du hì hì cười nói, tựa hồ đối với chuyện sinh tử không chút quan tâm.
"Nàng còn cười, sắp chết rồi còn cao hứng như vậy." Hoa Nhược Hư có chút bực tức trừng mắt nhìn nàng, đối với Tuyết Du Du hắn thực có một loại cảm giác nhìn không thấu, có đôi lúc thoạt nhìn nàng tựa hồ cái gì cũng không hiểu biết, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không hoàn toàn như vậy, không lâu trước nàng trong tình huống trúng mị độc, rõ ràng là trấn tĩnh hơn hắn nhiều, khống chế lực cũng mạnh hơn hắn.
"Trước sau gì cũng phải chết mà, chết lúc đang cao hứng chẳng phải tốt hơn mặt nhăn mày nhó đi tìm chết hay sao?" Tuyết Du Du vẫn bộ dạng tươi cười lên tiếng, bất quá câu nói này lại khiến Hoa Nhược Hư không cách nào phản bác được.
---------- o0o ----------